Phong Du Lạc One Piece

Chương 120: Nửa năm?




Ánh sáng bao trùm không gian một lúc lâu rồi yếu dần, đến khi hoàn toàn tan biến thì năm người Virgo vẫn đứng tại chỗ, không có chuyện ly kỳ dịch chuyển không gian này nọ.

Tất cả cùng nhìn nhau trợn mắt, nét không thể tin cùng hốt hoảng hiện rõ trên gương mặt họ.

Gemini là người thất thố nhất, mặt hắn trắng bệch dọa người, miệng lẩm bẩm.

- Sao có thể...sao có thể, tiếp điểm không gian? Tiếp điểm không gian sao lại không hoạt động?

Không muốn tin vào điều này, Gemini tiếp tục vận khởi cây sáo hy vọng nó có thể hoạt động trở lại.

Bất quá dù thử bao nhiêu lần thì kết quả cũng chỉ có một, năm Binh Vương triệt để tuyệt vọng, ngay cả tâm lý chuẩn bị liều chết cũng nảy sinh trong đầu.

Capricorn là người lí trí nhất, hắn nghi hoặc nói ra câu hỏi trong lòng năm người.

- Dịch chuyển hoán vật trước nay chưa từng xảy ra vấn đề, Hoán Di Sáo hẳn là không bị hư hại gì, vậy mấu chốt chúng ta vẫn ở đây là do không gian tiếp điểm phát sinh sự cố... Hoặc là có người không muốn cho chúng ta trở về...

Nói câu sau cùng, âm thanh của hắn nhỏ đi rất nhiều, bởi vì chính bản thân hắn cũng không thể nào tin được có chuyện như vậy xảy ra, dù sao địa vị của Thập Nhị Binh Vương ở trên "Thiên Đình" không phải là nhỏ, mặc kệ trên họ có bao nhiêu tồn tại thì tác dụng và thực lực của họ vẫn còn ở đó.

Chỉ là ngay lúc này thì tiếng vỗ tay bành bạch lại vang lên, bốn người quay đầu nhìn về phía Phong.

Từ đầu đến giờ hắn cứ dùng ánh mắt hời hợt như một loại chế giễu thương hại dành cho bọn họ, nếu không phải biết được chuyện gì liên quan thì khẳng định sẽ không có loại thái độ đó được.

Virgo cắn răng quát hỏi.

- Tên khốn kia, ngươi nhìn bọn ta như vậy là có ý gì? Dù bọn ta có thật sự chết ở đây thì cũng không đến lượt ngươi thương hại.

Nói xong nàng còn thủ thế định động thủ, ba người còn lại cũng tương tự, ánh mắt hận thù nhìn trừng trừng Phong.

Hắn không đáp lại, tay nắm đầu Scorpion thong thả ném về phía năm người, sau đó mới nhàn nhạt nói.

- Định liều mạng sao?

- Hừ! Không lẽ ngươi muốn chúng ta đầu hàng? Si tâm vọng tưởng.

Virgo không khách khí đốp lại, dù bại nhưng trong người nàng vẫn có niềm kiêu ngạo của một Binh Vương, thà tử chiến chứ không cúi đầu.

Phong gật nhẹ đầu đáp.

- Có thể...nhưng trước lúc đó tao sẽ giải đáp thắc mắc của bọn mày, thật đáng thương cho một đám vẫn cho rằng mình còn quan trọng, bọn mày còn không biết tính mệnh của mình không đáng giá bằng mấy thứ đồ chơi bị phá hủy.

Vừa nói hắn vừa chỉ về phía cái hố khổng lồ đằng sau lưng.

- Vừa rồi tao tiện tay đập mấy cái dụng cụ triệu hồi hai con quái đó thì nghe thấy giọng nói phát ra, khá là già, hình như rất tức giận thì phải, đại khái nội dung như thế nào thì bọn mày cũng đoán ra được rồi đấy.

Phong không hề che giấu thái độ giễu cợt, miệt thị trong lời nói, đương nhiên đây là miệt thị bọn cấp trên của mấy Binh Vương này, coi mạng sống của thuộc hạ không khác gì cỏ rác, Phong không làm được, thậm chí là khinh thường những ai có suy nghĩ đó.

Nghe xong những lời Phong nói, đám Binh Vương lập tức ảm đạm, hai mắt vốn còn sáng ngời kiên định một chút thì nay chẳng còn tí sức sống nào. Người kia đã bỏ rơi họ, họ còn sống trên đời này làm gì nữa...

Phong giống như chẳng thèm để ý đến thay đổi của các Binh Vương, tay làm động tác ra hiệu bắt người.

Đám hải quân, Cp9 như tỉnh mộng, vội vội vàng vàng xông lên làm nốt công đoạn cuối cùng.

Nguyên một binh đoàn Hải Tặc Vũ Trụ thế mạnh không kém gì một Tứ Hoàng, bây giờ chỉ còn lại lác đác vài trăm tên, tất cả đều bị bắt và áp tải về ngục giam Impel Down.

Chờ khi cả sáu Binh Vương đều bị còng đá biển và mang đi thì Phong mới lộ bản chất thật, hai chân run rẩy một thoáng cố ép mình đứng vững, nhưng máu tươi từ miệng không ngừng trào ra.

Áp lực khi đối đầu với hai ảo ảnh Tứ Hoàng không phải là nhỏ.

Cp9 Lucci cùng đồng bọn thấy vậy không khỏi biến sắc, gấp gáp chạy lại đỡ Phong một tay.

Lúc này hắn cũng giải trừ Cuồng Hóa rồi, nên tác dụng phụ mới ập tới mãnh liệt như vậy. Được hai người Lucci, Kalifa đỡ hai bên, hắn gật đầu cười muốn há miệng nói gì đó nhưng lại không đủ sức.

Phải công nhận rằng đã không chiến thì thôi, một khi chiến hắn liền biến thành bộ dạng thảm hại như vậy, rất có điểm tương đồng với Luffy.

Nhắc đến Luffy, Phong thoáng tỉnh táo một phần, có nhiều việc hắn cần phải làm ngay mới được, thời gian không còn nhiều nữa...

Nhờ hai người nâng đỡ, Phong tập tễnh bước từng bước tới chỗ mấy người Tadashi.

Nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, Kuro Shiro hai người cũng không đành khó chịu tra hỏi vụ chiêu mộ người chính phủ.

Sau một hồi hít thở khó nhọc, Phong mở miệng nói được vài từ.

- Ngài...ngài Tadashi...tôi có chuyện...muốn nói riêng với ngài.

Kỳ lạ là Tadashi lại nghiêm túc dị thường gật đầu, sự đảng trí cùng vẻ cười đùa đã biến đi đâu mất, từ ánh mắt của ông có thể thấy được, dường như ông đã nhận ra điều gì đó khác thường ở Phong.

Mặc kệ cái nhìn nghi hoặc của mọi người, Tadashi túm lấy vai Phong chạy một mạch về chiến hạm ngoài bờ biển, quanh đây đã biến thành bãi hoang phế, không có chỗ nào dừng chân được cả.

...

Trong căn phòng nhỏ ở khoang tàu.

Tadashi một bộ sầu mi khổ kiểm, nếp nhăn trên mặt như nhiều thêm vài tầng.

Ngưng trọng hồi lâu, Tadashi mở miệng hỏi khẽ.

- Nhóc con, mi đã biết tình huống của mình từ trước rồi sao?

Trước câu hỏi hơi hướm buồn bã của Tadashi, Phong chỉ cười nhẹ gật đầu.

- Ngài cũng biết sư phụ con là người hiểu biết đứng đầu về Khí, dù vấn đề liên quan đến bệnh trạng của cơ thể người không bằng ngài nhưng vẫn là có chút một hai. Cách đây ba năm, trong một lần sư phụ bảo con sử dụng Cuồng Hóa thì ông cũng đã phát hiện ra sự suy kiệt các cơ năng nội phủ của con, dù hơi có phần bi ai nhưng mệnh con đã vậy thì chỉ đành tuân theo thôi, ít nhất con vẫn sẽ làm được chút gì đó ra hồn trước khi ra đi, tránh người đời lại khinh thường Tengu không biết dạy đệ tử.

Tadashi càng thêm nặng nề, lão gật đầu chậm rãi nói.

- Vậy mi cũng biết vận chuyển Khí càng nhiều sẽ nhanh tiêu hao cơ năng nội phủ chứ?

- Vâng! Đây là lý do sư phụ dùng mấy năm thời gian nghiên cứu ra cách phong bế Khí, làm vậy con sẽ sống được lâu thêm vài năm, hơn nữa chỉ cần con có thể đi đến tận cùng thì sẽ đạt được sức mạnh to lớn hơn hết thảy, đó cũng là thời điểm cuối cùng của cuộc đời con, mà mơ ước của con cùng nguyện vọng của sư phụ cũng sẽ hoàn thành vào lúc đó.

Lần này Tadashi không nói gì thêm nữa, trong lòng ông đang rất khó chịu, đau đớn, buồn khổ, học trò của người bạn thân hơn tuổi không khác gì học trò của mình sắp phải rời khỏi nhân gian. Mà tính cách của Tengu thì ông hiểu rõ, Phong chính xác mà nói không khác gì con của lão, trên mức đệ tử thông thường nhiều lắm.

Đây chẳng khác nào người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nếu không đau lòng mới là giả.

Hai người trầm mặc hơn mười phút, Phong mở miệng hỏi một câu khiến thân hình Tadashi run mạnh.

- Ngài nói con còn sống được bao lâu nếu như tiếp tục phong bế Khí?

Khóe miệng Tadashi run rẩy, tròng mắt có chút đỏ lên, ngập ngừng một lúc ông mới trả lời.

- Nếu tính từ lúc mi bắt đầu phong bế thì có lẽ sẽ sống được hai năm, nhưng bởi vì vừa rồi mi lại sử dụng Cuồng Hóa nên cơ năng nội phủ càng tổn hao nghiêm trọng hơn nữa. Thời gian đã rút ngắn đi rất nhiều, đoán chừng...

Nói tới đây Tadashi chợt ngưng lại, ông hít sâu một hơi rồi nói tiếp.

- Đoán chừng chỉ còn nửa năm...

Nghe đáp án đã được tính toán sẵn trong lòng, Phong vẫn nhịn không được thoáng run run, nhắm đôi mắt sâu như biển rộng lại, hắn khẽ lẩm bẩm một câu chỉ mình hắn nghe thấy.

- Nửa năm sao, có lẽ...đủ rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.