Phong Đao

Chương 210: Trường sinh




Đây là thời điểm hắc ám nhất trước khi bình minh.

Bầu trời ngàn dặm đều chìm trong bóng đêm. Một vài ngôi sao thưa thớt tỏa sáng xuyên qua mây đen, gió dữ đuổi mây bay tan tác như ruột bông rách. Dưới bầu trời đêm là núi rừng sâu thẳm như đầm rồng, ánh lửa tựa như quỷ mị từ mọi nơi lặng yên sáng lên, gặp gió bập bùng, tựa như thân rồng hết giãn ra lại cuộn vào, màu đỏ như máu nhiễm hồng quá nửa Mê Tung lĩnh.

Tiêu Diễm Cốt khép một thân áo khoác sẫm màu, che lại thân hình đầy thương tích phía dưới. Nàng đứng đầu ngọn gió, sau lưng là thi thể đầy đất, cùng một hàng thuộc hạ trang nghiêm.

Nàng nhẹ giọng hỏi: “Bốn phía sơn môn, hiện tại tình huống như thế nào?”

Phía sau một nam nhân mặc áo xám nói: “Mấy ngày trước, bạch đạo đại quân phân chia hai đường đóng giữ phía ngoài hai mặt sơn môn nam, bắc. Đường núi đường thủy nơi này đã bị bắt chẹt. Đường nhỏ phía tây còn nằm trong khống chế của chúng ta. Về phần phía đông… Thám tử báo lại, ở phương hướng đó đã phát hiện tín hiệu của bạch đạo viện quân.”

Tiêu Diễm Cốt từ trên cao nhìn xuống, như là xem thường phía dưới chém giết, lại như là ngẩn người.

Nhãn kiến tha khởi cao lâu, nhãn kiến tha yến tân khách, nhãn kiến tha lâu tháp liệu. (*)

[(*) Mắt thấy người lên lầu cao, mắt thấy người đãi tân khách, mắt thấy lầu cao đổ sụp. Toàn câu đại ý chứng kiến thăng trầm của đối phương.]

Đây là nơi Tiêu Diễm Cốt đổ tâm huyết mười mấy năm tuổi trẻ, cũng là căn nguyên nửa đời tinh phong huyết vũ mệnh đồ chông gai của nàng.

Nàng tận mắt thấy Táng Hồn cung cường thịnh như thế nào, tận mắt thấy Hách Liên Ngự cường đại như thế nào, lại tận mắt thấy như thế nào là “thịnh cực tất suy”, đến bây giờ cùng đường bí lối, lầu cao xiêu vẹo.

“… Lại chờ thêm một canh giờ, chúng ta sẽ đi.”

Nam nhân áo xám ngẩn ra: “Từ đường phía Tây đi?”

“Con đường phía Tây dẫn ra quan ngoại nhanh chóng. Hiện tại Tây Xuyên biên cảnh hỗn loạn, chúng ta đi hoặc là chịu chết, hoặc là sẽ trở thành con cờ tiếp theo của dị tộc.” Tiêu Diễm Cốt lạnh lùng mỉm cười “Theo đường vòng, từ Thu Thủy am đi Bắc cương!”

“Thu Thủy am đã nằm trong tay bạch đạo, người chưởng sự nơi đó …”

“Đồ đệ của Nam Nho Nguyễn Phi Dự, Đại tiểu thư Bách Quỷ môn Tần Lan Thường, chủ nhân Minh Chúc đổ phường Doanh Tụ, còn có… Quỷ Y Tôn Mẫn Phong của Động Minh cốc.” Thanh âm Tiêu Diễm Cốt càng lúc càng nhẹ, nói xong lời cuối cư nhiên còn mang theo ý cười “Đều là người thông minh, dĩ nhiên sẽ làm ra lựa chọn thông minh. Bất quá dù sao cũng phải lưu lại cho bọn hắn chút thư tín để giải thích.”

Nam nhân áo xám hiểu ý: “Thuộc hạ minh bạch.”

Trên thực tế trong lòng hắn còn một nghi vấn: trước sau gì cũng phải đi, vì cái gì không thừa dịp hiện tại lui binh, trái lại muốn ở chỗ thị phi này lưu thêm một canh giờ?

Nhưng mà Tiêu Diễm Cốt không nói, cũng không có người dám hỏi. Làm thuộc hạ cũng phải có chút nhãn lực, việc không nên nghe, không nên nhìn, không nên hỏi, vĩnh viễn không cần tò mò.

Tiêu Diễm Cốt khoanh tay mà đứng, ánh mắt lướt qua đống hỗn độn đầy đất, nhìn về hướng Kinh Phong điện.

Gió từ bên kia thổi đến, nàng ngửi thấy được hương vị tanh hôi của tử vong.

——————-

Cổ trùng nằm trên lưng bàn tay Sở Tích Vi cũng không cắn phá da thịt hắn, mà sau một khắc khựng lại, lần nữa mở cánh ra, bay về phía nam nhân áo trắng rồi lặng lẽ dừng lại.

Diệp Phù Sinh túm lấy cái tay kia của Sở Tích Vi, hận không thể sờ đến lớp da phía dưới. Cho đến lúc xác định mặt trên không có thương tổn mới cảm giác tảng đá lớn trong tim “phịch” một cái rơi xuống đất, sau lưng mồ hôi bị gió thổi đến lạnh lẽo, cơ hồ thấu xương tủy. Y xưa nay cơ biến, nhìn quen sinh tử, lúc này hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa khuỵu xuống.

Cổ trùng bò đầy đất giống như nhận được mệnh lệnh thần bí gì, như thủy triều rời xa bọn họ. Ngay cả một phần nguyên bản sắp bò ra khỏi cửa chính cửa sổ cũng lui trở về, vây quanh trong vòng một thước bên chân nam nhân nọ, khiến người ta nhìn da đầu cũng run rẩy.

“Sư…”

Diệp Phù Sinh ngẩng đầu nhìn về hướng thân ảnh quen thuộc kia, thanh âm lại im bặt mà ngừng. Sở Tích Vi theo ánh mắt của y nhìn qua, đồng tử cũng mãnh liệt co lại.

Người trước mặt đích thực là Đoan Thanh, lại giống như không phải.

Đoan Thanh một đầu tóc bạc như sương như tuyết, dưới ánh trăng ngọn đèn tựa như nước chảy tơ lụa. Màu sắc đó thanh lãnh lại không hề có vẻ già nua, tuyệt đối không như bây giờ nhiễm lên tử khí thảm đạm tiều tụy.

So với mái tóc càng hiện lên tử khí chính là khuôn mặt kia.

Dung nhan đạo trưởng mấy chục năm không thay đổi, chỉ trong ngắn ngủi vài ngày giống như trải qua thời gian xuân thu mấy chục năm, khóe mắt mơ hồ hiện ra vết chân chim, khuôn mặt không chút huyết sắc, ngay cả môi cũng khô nứt, thể suy khí yếu.

Hắn cứ đứng lẳng lặng như vậy, giống như một cây đại thụ luôn xanh tốt đã bị chặt đứt rễ, từ trong ra ngoài tỏa ra khí tức gần đất xa trời.

“Đạo trưởng,” Sở Tích Vi cổ họng khô khốc, hắn nhìn cổ trùng kia bay lên dừng lại trên lòng bàn tay phải Đoan Thanh vươn ra “Ngài…”

“Đây là Ly Hận cổ.” Đoan Thanh nhìn cổ trùng trong lòng bàn tay không an phận mà bò quanh, năm ngón tay bóp vào rồi mở ra, như ngắt chết một con kiến hết sức bình thường “Hách Liên Ngự không có Trường Sinh cổ, chỉ có thể lui một bước, mượn cổ thuật bí pháp đem mình biến thành ‘ổ trùng’, đem Ly Hận cổ dẫn vào trong cơ thể, khống chế những cổ trùng khác nơi này.”

Trong tai truyền đến tiếng gặm nhấm rất nhỏ, ánh mắt Sở Tích Vi dừng trên thi thể Hách Liên Ngự, nhìn thấy nơi thất khiếu lộ ra bên ngoài cùng các miệng vết thương, da thịt chậm rãi phồng lên một đám bọc nhỏ, sau đó từ trong ra ngoài bắt đầu cắn phá, chui ra mấy con Ly Hận cổ nho nhỏ.

Một khối thi thể, rất nhanh biến thành hoàn toàn không ra hình dáng. Cho dù lấy kiến thức của Sở Tích Vi, cũng nhịn không được run rẩy tim đập dồn dập. Vừa rồi, nếu hắn thật sự bị con Ly Hận cổ này cắn, có phải cũng sẽ biến thành như vậy hay không?!

Hách Liên Ngự muốn có sức mạnh của cổ trùng, liền đem sinh tử ra đánh đổi. Cho tới bây giờ nhân quả tuần hoàn, ân cừu báo ứng, mới biết như thế nào là “tự làm bậy, không thể sống”.

Đoan Thanh tựa hồ quá mệt mỏi, thanh âm nói chuyện cực nhẹ, hai mắt cũng là bộ dáng sụp mí khép hờ. Diệp Phù Sinh bỗng nhiên tiến lên một bước, dùng sức tóm lấy tay trái hắn vẫn rủ trong tay áo.

Nếu là bình thường, hành vi lỗ mãng vô lễ như thế cho dù không bị phất trần đập vào mặt, cũng phải bị Đoan Thanh nhẹ nhàng chỉnh đốn vài câu. Nhưng mà lúc này đây đạo trưởng đầu bạc ngay cả tránh né cũng không có, để mặc Diệp Phù Sinh mở ra bàn tay đang nắm chặt kia.

Trong lòng bàn tay tái nhợt, có một con cổ trùng dài cỡ nửa ngón tay, to cỡ hạt gạo đỏ màu máu. Hình dạng nó hơi giống con rết, cả thân hình trong suốt như pha lê, hơi thở thoi thóp, được hắn nắm trong tay lộ ra vẻ lạnh lẽo sắp chết.

Diệp Phù Sinh chưa từng thấy qua thứ này, lại từ thần sắc đột nhiên biến đổi của Sở Tích Vi biết nó là cái gì.

Trường Sinh cổ.

Một con Trường Sinh cổ cuối cùng trong thiên hạ, từ lúc Mộ Thanh Thương hai tuổi đã được đưa vào trong cơ thể, ở trong hoàn cảnh quỷ quyệt huyết sát của Mê Tung lĩnh mà trưởng thành, lại ở dưới áp chế của Vô Cực công trừ đi hung tính. Là mạng của Mộ Thanh Thương, cũng là căn nguyên của Đoan Thanh.

Hiện tại, nó sắp chết.

Tưởng chừng một chậu nước lạnh như băng thấu tận xương hắt thẳng vào mặt, trong phút chốc Diệp Phù Sinh lạnh từ đỉnh đầu xuống gan bàn chân. Y cảm giác hàn ý từ trong xương cốt tràn ra ngoài, toàn thân bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, thanh âm cũng vấp váp: “Sư công, ngươi… vì cái gì…”

“Ngày đó ở trên Vấn Thiện sơn, Triệu Băng Nga nói cho ta biết ‘Hách Liên Ngự luyện chế mấy trăm cổ trùng, giấu ở trong Mê Tung lĩnh. Không quản ai muốn mạng của hắn, đều phải cùng Táng Hồn cung xuống hoàng tuyền làm đệm lưng‘ … Từ khi đó, ta đã quyết định.” Đoan Thanh nhắm mắt, thanh âm thực bình tĩnh, đạm mạc đến tàn nhẫn, là đối người cũng là đối mình.

Nếu không vì điều tra cổ động nơi nào, một lần dẹp sạch cổ độc hậu hoạn, thời điểm trên Vấn Thiện sơn Đoan Thanh đã giết chết Hách Liên Ngự mà không phải tương kế tựu kế lấy chính bản thân làm mồi, cùng hắn quay về Mê Tung lĩnh.

Nhưng mà Mê Tung lĩnh to như vậy, nguy cơ trùng trùng, để tìm ra cổ động nói dễ hơn làm. Trong hai người duy nhất biết nó ở nơi nào thì Bộ Tuyết Dao đã bị Hách Liên Ngự tự tay diệt khẩu. Nếu muốn tìm ra manh mối, chỉ có thể hạ thủ từ chính bản thân hắn.

Nếu nói trên đời này có ai đối Hách Liên Ngự rõ như lòng bàn tay, vậy cũng chỉ có Mộ Thanh Thương.

Tình cảm của Đoan Thanh đối với Hách Liên Ngự đã sớm đứt đoạn. Nhưng trong đầu hắn còn có ký ức năm đó của Mộ Thanh Thương. Hai ngày trước hắn dưới sự che dấu của Tiêu Diễm Cốt rời khỏi Khấp Huyết quật, một bên tránh né minh thương ám tiễn tai mắt trạm gác trong lĩnh, một bên đi đến mấy chỗ khả nghi mà hắn suy đoán nhất nhất điều tra.

Thanh tuyền cấm địa trong Đoạn hồn nhai, thung lũng Bàn Nhược hoa thích máu, ao độc vật sau Chu Tước điện, còn có… hố chôn cốt dưới Kinh Phong điện.

Trường Sinh cổ sau khi rời khỏi cơ thể, chỉ có thể sống một canh giờ. Mà người mất đi Trường Sinh cổ cũng sẽ bị rút đi hơn phân nửa khí huyết tinh lực, cơ hồ chỉ còn lại một cái xác khô.

Đoan Thanh cần phải tận mắt nhìn thấy những cổ trùng đó, mới có thể đem Trường Sinh cổ từ trong cơ thể ép ra. Nhưng Hách Liên Ngự trời sinh tính tình quỷ quyệt, ở ba địa phương còn lại cũng cài cắm một ít cổ trùng gây nhiễu loạn tai mắt. Trong hai ngày hắn bế quan hành công, đám thuộc hạ Táng Hồn cung của hắn trông coi tại ba nơi kia cũng bị cổ trùng che giấu gần đó không khống chế được tập kích, mới có thể dẫn đến việc tiết lộ cổ độc ra ngoài.

Nếu Hách Liên Ngự không sốt ruột muốn trở nên mạnh mẽ, không tiếc cấy Ly Hận cổ đem thân mình làm “tổ”, do đó kinh động đến Trường Sinh cổ trong cơ thể Đoan Thanh, khả năng lần này hắn thật sự có thể giấu trời qua biển.

Đương lúc Sở Tích Vi, Diệp Phù Sinh cùng Hách Liên Ngự quyết chiến, Đoan Thanh đã đến ngoài Kinh Phong điện, thừa dịp hỗn loạn vượt qua đám người, ẩn thân ở một góc kín đáo ngoài cửa, rạch cổ tay trái, vận công đem Trường Sinh cổ bức đi ra.

Trường Sinh cổ có ảnh hưởng cùng áp chế thiên tính đối với mọi cổ trùng. Ở thời khắc nó thấy ánh mặt trời kia, ý tưởng của Hách Liên Ngự muốn ngọc nát đá tan liền đã định trước là thất bại.

Chân tướng rõ ràng, nhưng Diệp Phù Sinh một chút cao hứng cũng không có. Y nhìn chằm chằm Trường Sinh cổ hấp hối trong lòng bàn tay Đoan Thanh, giống như khí lực toàn thân đều bị hút sạch, một nỗi sợ hãi cùng bất lực trước nay chưa từng có từ đáy lòng dâng lên lan ra, muốn nói cái gì đó, cổ họng cũng nghẹn cứng.

“Sự tình còn chưa có làm xong, bày vẻ mặt khóc tang làm chi?!” Đoan Thanh nhìn y một cái, ánh mắt chuyển hướng Sở Tích Vi “Bên ngoài tình hình chiến đấu đã định, ngươi đi gọi người chất củi khô dầu hỏa ngoài Kinh Phong điện, sau đó một phen hỏa thiêu chỗ này.”

Sở Tích Vi bất động, trái lại hỏi: “Như vậy đạo trưởng thì sao?”

“Ta mặc dù mất Trường Sinh cổ, vài thập niên Vô Cực công cũng không phải luyện chơi, một chốc không chết được.” Đoan Thanh vươn tay ở trên bả vai hắn nhẹ nhàng vỗ một cái, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Phù Sinh, hiếm thấy mà nở nụ cười, như trên thân cây khô nở ra một đóa hoa cuối cùng, như ngọn nến sắp tàn lặng yên bốc lên ánh sáng rực rỡ “Người cũng lớn như vậy, đã trải qua bao nhiêu mưa gió sinh tử, chẳng lẽ còn nhìn không thấu chuyện này? Đem nước mắt lau sạch sẽ, chờ chuyện này xong, ta mang bọn ngươi quay về Phi Vân phong. Nghe lời đi!”

Diệp Phù Sinh còn muốn nói điều gì, lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy đến bên người Sở Tích Vi. Chỉ nghe Đoan Thanh nói: “Việc này không nên chậm trễ, đi thôi.”

Sở Tích Vi im lặng khẽ kéo cánh tay Diệp Phù Sinh. Người sau lưu luyến mỗi bước đi, rốt cuộc vẫn bị hắn tha ra khỏi Kinh Phong điện.

Đoan Thanh khuất tầm mắt, Diệp Phù Sinh đứng không vững nữa, dưới chân lảo đảo một cái, đương trường liền quỳ sụp xuống mặt đất.

Một khắc kia trong mắt Diệp Phù Sinh vừa trống rỗng lại mờ mịt. Y như đang nhìn chằm chằm đống hỗn độn đầy đất trước mắt cùng đám thuộc hạ Bách Quỷ môn đang thu thập tàn cục, lại như là cái gì cũng nhìn không thấy, trong đầu ong ong như có trăm ngàn thanh âm ồn ào náo động, khiến cho y đau muốn nứt ra lại tức ngực hụt hơi.

Sở Tích Vi bị phản ứng này của y làm phát hoảng, phất tay để thủ hạ đi thu gom củi đốt dầu hỏa, chính mình cúi người xuống nhìn tình huống Diệp Phù Sinh. Ngón tay hơi lạnh chạm vào mặt người này, cảm giác cả người y đều đang run rẩy, đôi môi mấp máy tựa hồ muốn nói cái gì. Đến lúc Sở Tích Vi nín thở ghé sát vào, mới nghe được Diệp Phù Sinh thì thào, chính là: “Ta… ta xin lỗi… sư phụ…”

… Nhớ rõ lời ta, ngày lễ ngày tết tế thêm một bầu rượu. Còn có, chiếu cố tốt cho sư công của ngươi !

Sở Tích Vi muốn đem Diệp Phù Sinh kéo lên, nhưng mà người này quỳ trên mặt đất cơ hồ cứng ngắc thành đầu gỗ. Hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống, hai tay nâng gương mặt Diệp Phù Sinh lên, để cho y nhìn thẳng vào mình, gằn từng chữ mà nói: “Ngươi không có sai.”

Diệp Phù Sinh nhệch nhệch khóe miệng, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Nếu ta có thể lợi hại hơn một chút, nếu ta tìm được cổ động sớm một chút, nếu…”

“Trên đời không có nhiều chữ ‘Nếu’ như vậy, mỗi người đều có trách nhiệm cùng lựa chọn riêng của bản thân. Trọn vẹn cũng thế, không trọn vẹn cũng thế, làm hết khả năng của mình chính là tận tâm tận lực. Là ngươi quá nghiêm khắc với bản thân.”

Sở Tích Vi lắc lắc đầu, nghiêm túc nói tiếp “Hách Liên Ngự chết, Táng Hồn cung cũng phải hủy. Cho dù đại cục hay là tư thù, đều nên đền báo ứng; Trường Sinh cổ không có, đạo trưởng còn có Vô Cực công, chúng ta dẫn hắn đi tìm Tôn Mẫn Phong cùng Huyền Tố, nhất định còn có biện pháp… Sư phụ, năm đó là ngươi nói cho ta biết ‘Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền’. Ta nhớ mười mấy năm, về sau còn phải nhớ cả đời, ngươi tại sao có thể quên chứ?”

Đôi mắt Diệp Phù Sinh yên lặng nhìn hắn, trong đáy mắt như một cái đầm nước tĩnh lặng, phản chiếu thân ảnh Sở Tích Vi.

Sở Tích Vi dùng ngón tay lau dòng lệ nơi khóe mắt y, thấp giọng nói: “Cho dù ngươi quên việc đó cũng không hề gì. Còn có ta bồi ngươi, sinh tử họa phúc, Hoàng Tuyền Bích Lạc, ta đều bồi ngươi.”

Diệp Phù Sinh ngơ ngác mà nhìn gương mặt hắn chậm rãi kề sát vào phóng đại, đương lúc đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng dán lên khóe mắt chính mình, bàn tay vẫn nắm chặt thành quyền kịch liệt run rẩy, sau đó đột nhiên buông ra, vòng qua lưng Sở Tích Vi, đem đầu chôn vào hõm cổ hắn khóc òa lên.

Tiếng khóc của y rất thấp cũng thực khàn khàn, nghẹn ngào đến cơ hồ không thành điệu, hai tay ôm Sở Tích Vi càng ngày càng gấp, lệ nóng chảy xuống qua khuôn mặt lại thấm ướt vai áo làn da người nọ, theo xương quai xanh chảy vào đáy lòng.

Sở Tích Vi bình thường đâm chọc kẻ khác rất chuẩn, muốn an ủi người lại thực trúc trắc, có vài câu trong lòng đã nói hết ra lời, hắn liền không biết nói gì tiếp, chỉ có thể để mặc Diệp Phù Sinh ôm mình, một tay từ sau gáy hướng xuống lưng vỗ vỗ cho y thuận khí, lẳng lặng chống đỡ trên đầu dưới chân một mảnh trời đất.

Trong Kinh Phong điện, Đoan Thanh nhìn bọn họ đi ra ngoài, đột nhiên dùng lòng bàn tay phải che miệng, rầu rĩ ho khan vài tiếng.

Thanh âm rất thấp, lại ho đến tê tâm liệt phế. Trên gương mặt tái nhợt của Đoan Thanh hiện ra bệnh thái đỏ bừng. Hắn bất động thanh sắc mà vận chuyển tâm pháp, áp chế nội tức quay cuồng trong ngực, sau đó nâng bước hướng về thi thể Hách Liên Ngự đi đến.

Cổ trùng đầy đất tựa hồ ngửi được khí vị bất an, rục rịch ngóc đầu dậy, phát ra tiếng vang “sàn sạt” kỳ quái, dữ tợn lại đáng sợ. Nhưng mà chúng chịu Trường Sinh cổ khống chế, chỉ có thể tụ tập trong đại điện, rời xa những khe hở nơi cửa sổ cửa chính.

Đoan Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể Hách Liên Ngự, trong mắt phong vân thoáng thay đổi, cuối cùng đều hóa thành màu xám nhàn nhạt.

Hắn thở ra một hơi, một tay lấy Phá Vân kiếm, một tay nhấc lên thi thể Hách Liên Ngự, xoay người đi về hướng tẩm thất trong Kinh Phong điện.

Hách Liên Ngự có thể khổ công cực nhọc nhưng cũng xa hoa lãng phí cùng cực, nội thất nơi mình ở bố trí đến cực kỳ tinh xảo hoa mỹ. Ánh mắt Đoan Thanh hờ hững đảo qua, cuối cùng dừng lại trên chiếc giường phủ kín gấm vóc gối cao đệm dày kia.

Trường kiếm vung ra. Kiếm khí xốc chiếc giường lên, màn lụa tầng tầng lớp lớp bay tán loạn, lộ ra một khối quan tài đặt ở dưới giường.

Một chưởng đẩy nắp áo quan ra. Bên trong chỉ có một bộ quần áo cùng một bức họa.

Bộ quần áo kia hẳn là qua rất nhiều năm, đường may đã sờn, các góc cũng đã rách, vân văn thêu bên trên cũng không còn như cũ, lại chỉnh chỉnh tề tề đặt trong quan tài, hai tay áo đặt trên ngực, sắp xếp thành bộ dáng người ngủ yên.

Đoan Thanh mở bức họa kia ra, bên trên là một bộ xương trắng dựa vào vách tường xiêu, trong bàn tay không trọn vẹn mang theo một đóa hoa diễm lệ loá mắt.

Ánh mắt của hắn từ hình ảnh chuyển qua gương mặt Hách Liên Ngự, cũng không nói gì, chỉ đem bức hoạ cuộn tròn trả lại chỗ cũ, sau đó song chưởng dùng sức, đem thi thể Hách Liên Ngự thả vào, cũng bao gồm cả Phá Vân kiếm.

Ngón tay bóp miệng thi thể mở ra, Trường Sinh cổ hấp hối bị thả vào. Nó ngửi thấy mùi máu tươi lập tức phấn chấn lên, nhưng mà người đã chết làm sao có thể liên hệ sinh cơ với nó?

Khoảnh khắc Trường Sinh cổ rời tay, cổ trùng bên ngoài liền giống như điên cuồng đổ hướng về nơi này. Ngón tay Đoan Thanh ở trên cánh tay trái thuận thế đẩy xuống, vết thương trên cổ tay còn chưa khép miệng lần thứ hai rách toạc, theo động tác chếch lên của hắn, một dòng máu đầm đìa kéo từ trong quan tài dài ra ngoài đất, giống như vẽ ra một con đường bằng máu tanh đỏ thắm.

Lúc con cổ trùng đầu tiên theo huyết tinh khí tiến vào trong quan tài, Đoan Thanh liền cầm máu bịt vết thương, nhảy lên ra ngoài ba thước, đứng nhìn những cổ trùng đó liên tiếp dũng mãnh chui vào quan tài, cùng tiếng cắn nuốt làm người ta mao cốt tủng nhiên, tựa như có cốt nhục bị nghiền thành bột mịn.

Lúc một con cổ trùng cuối cùng chui vào quan tài, hắn đá một cái, nắp áo quan bay lên hạ xuống, đem hết thảy đều giam chặt trong bóng tối, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Lúc này, phương đông mặt trời đã he hé lộ ra, chân trời phương xa ẩn hiện ánh sáng nhạt. Toàn bộ Kinh Phong điện đều đã bị củi đốt dầu hỏa cùng vật dẫn lửa vây quanh kín mít. Ở những chỗ vách tường dày rộng, hoặc những chỗ cửa đá còn chất đống hơn mười khối lôi hỏa đạn. Đám thuộc hạ Bách Quỷ môn đem từng khối thi thể đều ném vào trong. Sở Tích Vi nghe được tiếng hỗn loạn dưới chân núi theo gió ồn ào náo động mà lên, từ trong lòng lấy ra một cái tín hiệu châm lửa vứt lên cao. Một đạo pháo hoa màu đỏ tươi ở trong màn đêm tối đen nổ tung, trong giây lát lưu quang tỏa khắp bốn phía, giống như đem không trung rạch ra.

Pháo hoa này kinh động toàn bộ Mê Tung lĩnh. Mà đám người ở Doanh Tụ ngoài núi chờ đã lâu rốt cuộn hòn đá lớn trong tim cũng rơi xuống. Vô số người phóng ngựa huy binh, tấn công nơi hiểm trở đã cố thủ trong nhiều năm này.

Diệp Phù Sinh nắm thật chặt tay Sở Tích Vi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kinh Phong điện. Cho đến lúc đạo trưởng đầu bạc đi ra khỏi cửa lớn, hướng bọn họ gật đầu thật nhẹ, y mới chậm rãi nở nụ cười.

Sở Tích Vi từ thuộc hạ bên người tiếp nhận một cây đuốc, cùng Diệp Phù Sinh đồng loạt tung ra. Theo một lệnh này, vô số cây đuốc từ phía sau ném tới, ở trong màn đêm hôn ám kéo thành cái đuôi thật dài, tựa như trời cao rạch xuống chín tầng mây, thả ra một ngôi sao chổi quét không trung sạch sẽ.

———–Sentancuoithu——————


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.