(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một lúc lâu, hắn đặt đũa xuống, ngậm trà trong miệng: “Tố Oánh còn có tâm nguyện gì khác không?”
Có thể thấy bài diễn thuyết của Khương Tố Oánh không phải hoàn toàn vô ích.
Liêu Hải Bình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định cho cô một chút tự do. Tất nhiên tự do cũng phải có giới hạn, chẳng hạn như gặp gỡ gia đình, mua sắm vài bộ quần áo mới, đều là có thể.
Khoan dung cỡ não, săn sóc cỡ nào.
Nếu không phải không đúng lúc, Khương Tố Oánh gần như đã phải cười lớn, hoặc nói một câu “Còn tâm nguyện gì khác, có thể cùng Nhị gia sống cả đời, đó là phúc báo lớn nhất của tôi!”
Trong phòng nhất thời không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Khương Tố Oánh lại nuốt một miếng bánh bao, nhân thịt nghiền nát, dầu ngấm vào cổ họng. Nhâm nhi một chút, cô bỗng cảm thấy mọi chuyện cũng có chút thú vị. Bởi vì Liêu Hải Bình không trách phạt cô nói lời ngông cuồng, mà là lùi một bước.
Ánh sáng lóe lên tối qua lại trở về, rõ ràng đến mức Khương Tố Oánh không thể nào bỏ qua.
— Những phỏng đoán điên rồ đó có lẽ là thật, Liêu Hải Bình không rút s.ú.n.g cũng không g.i.ế.c người, có lẽ thật sự đã yêu cô.
Nhưng hắn yêu cô điều gì?
Có lẽ không hoàn toàn chỉ vì thân xác này, nếu không thì hai người đã từng hôn nhau, tắm chung, nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì.
Liệu có phải yêu tâm hồn của cô?
Điều này thật sự quá hoang đường.
Hai người không có điểm chung, nếu sau này trở thành vợ chồng, có lẽ cũng chỉ là kiểu vợ chồng cổ điển nhất — tắt đèn trên giường làm gì cũng mạnh mẽ, nhưng có lẽ cũng đều im lặng, ngay cả một tiếng rên cũng không có.
Nhưng tâm tư của Liêu Hải Bình không quan trọng, điều quan trọng là, hắn hiện tại có điểm yếu.
Giờ đây Khương Tố Oánh ăn no uống đủ, rất có khả năng suy nghĩ. Cô cần tìm cho mình một lối thoát, lối thoát này phải an toàn, toàn diện, không mắc sai lầm.
Một lúc lâu, cô từ từ mở miệng: “Nhị gia, anh đừng nói, tôi thực sự có một tâm nguyện.”
Cô chủ động đưa ra yêu cầu, khiến Liêu Hải Bình có chút bất ngờ. Hắn đặt cốc xuống, chờ cô nói rõ — dù là vòng cổ ngọc trai hay áo lông, mua là được.
Khương Tố Oánh hắng cổ họng, cố gắng làm cho mình nghe có vẻ thoải mái hơn: “Thực ra tôi đã đọc đủ sách, tôi muốn giải trí.”
***
Yêu cầu này không có gì quá đáng.
Con người cần phải hoạt động, nếu Khương Tố Oánh không thể ra khỏi ngôi nhà này, thì tìm chút giải trí cũng tốt. Chỉ có điều cách chơi mà cô đề xuất thì có phần quá mới mẻ.
Cô muốn chơi bài xì phé.
Bài tây không khó mua, chỉ cần vài đồng xu là có một bộ. Nhưng trong nhà này, không ai biết chơi xì phé.
Thiếu người, kế hoạch buộc phải hoãn lại. Khương Tố Oánh không nói gì, chỉ tỏ vẻ buồn bã, ăn cơm cũng không còn ngon như trước.
Dù vậy, cô vẫn kiên trì kể chuyện, vì có người thích nghe.
“Gulliver sau đó không còn ra biển nữa sao?” Xuân Hồng đứng sau ghế của Khương Tố Oánh, chăm chú nhìn những chữ trên sách như những con kiến bò, tò mò hỏi.
Nghe những cảnh Tây phương liên tục vài ngày, cô ấy đã dạn dĩ hơn, cũng ngày càng thân thiết với chủ nhân.
“Đúng vậy, sau khi từ nước Tuệ Nhân trở về, anh ta không còn ra ngoài nữa.” Khương Tố Oánh vừa đọc vừa nhíu mày, đôi mắt tròn đầy nỗi buồn, “Sau đó vì quá ngột ngạt, đã bệnh c.h.ế.t ở nhà.”
Khương Tố Oánh tự ý thay đổi cái kết không sao, nhưng lại khiến Xuân Hồng hoảng hốt, gần như sợ rằng cô Khương cũng sẽ như Gulliver mà bệnh chết!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");