(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng làm thế nào để cứu? Khương Tố Oánh cũng cảm thấy có chút mờ mịt.
Mà ngay tại lúc này, báo buổi tối được đưa vào. Khương Tố Oánh ngồi trên giường trong phòng ngủ, không hy vọng nhiều mở ra, nhưng sau khi lướt qua nhanh, cô bỗng nhìn thấy cái tên quen thuộc.
Đầu tiên là cả người cô sững sờ một chút, rồi sau đó gần như muốn nhảy lên.
— Cô thật sự nhận được thư hồi âm từ Trương Hoài Cẩn.
Nói là thư hồi âm có lẽ không chính xác. Bởi vì từ khi từ bỏ việc gặp Liêu Hải Bình, Khương Tố Oánh đã mất đi cơ hội ra ngoài duy nhất, ngay cả việc ăn uống cũng phải nhờ người hầu mang vào, càng không thể nhận thư từ đàn ông bên ngoài.
Nhưng may mắn là cô ba thích đọc sách, điều này mọi người trong gia đình đều biết. Nay cô bị giam trong phòng, thực sự rất chán, cầu xin gia đình mỗi ngày mua báo cho cô đọc, yêu cầu này nghe có vẻ rất hợp lý.
Tin tức của Trương Hoài Cẩn đã được truyền vào như vậy.
Bức thư này cũng được đăng trên báo, cách viết hoàn toàn theo chỉ dẫn của Khương Tố Oánh.
Trong bài xã luận trước đó mà Khương Tố Oánh viết cho Trương Hoài Cẩn, bỏ qua sự kết nối giữa các câu khởi thừa chuyển hợp*, những từ khóa còn lại chủ yếu có: [bị giam, giải cứu, trốn thoát, chớ đả thảo kinh xà, đừng để lộ, trao đổi qua báo, mong hồi âm nhanh].
*khởi thừa chuyển hợp: có nghĩa là câu đầu khởi nhập, câu hai chuyển tiếp câu đầu, câu ba chuyển từ đề mục để khởi phát ý mới, câu bốn là hội tụ của ba câu trên nhập lại cùng nhau. Đây là một trong những cấu trúc phổ biển của thơ Đường.
Cô cố ý để lại những manh mối phức tạp, như vậy chỉ cần Trương Hoài Cẩn có thể giải được một nửa, hai người sẽ có thể giao tiếp.
Mà đối phương rõ ràng có trí tuệ đủ dùng.
Trong bài viết mới đăng “Tiểu luận về Thoreau và Hồ Walden,” Trương Hoài Cẩn đã sử dụng cùng một cách, cung cấp cho Khương Tố Oánh thông tin.
Khương Tố Oánh cầm bút bi lên, bắt đầu sửa đổi trên báo. Một giờ sau, cô đã giải được bức thư hồi âm này.
Đây là một kế hoạch khá táo bạo.
Vì lập kế hoạch gấp gáp, một số chỗ không thể nói là hoàn hảo, nhưng nếu thành công, có thể thật sự trốn thoát.
Nếu tính toán chính xác, thời gian trốn thoát chính là ngày mai.
Khương Tố Oánh không dám để lộ ra, tay cầm bút bắt đầu đổ mồ hôi, trái tim đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô từ trên ghế đứng dậy, đi vòng quanh trong phòng ngủ, từng chữ từng chữ lặp lại câu trả lời trên báo. Cô muốn khắc sâu vào trí nhớ, không để quên một chút nào.
Bộ dáng kia thật sự giống như trước kỳ thi đại học.
Thời gian đó, cô mặc chiếc váy ngủ dài, cầm nến đi lang thang trong hành lang ký túc xá nữ, vừa đi vừa thầm ôn bài. Dù có ôn bài vào phút chót, cuối cùng vẫn có thể đạt được kết quả không tồi.
Mà lúc này đây, cô cũng nhất định có thể thành công.
Không, cô phải thành công.
Khương Tố Oánh gần như không dám tưởng tượng đến hậu quả của sự thất bại, chỉ cần nghĩ đến thôi, người đã run lên — nửa đời còn lại sẽ bị nhốt trong lồng giam, thà c.h.ế.t còn hơn!
Suy nghĩ miên man chỉ lãng phí thời gian.
Cô nghiến răng tập trung vào tờ giấy, mười lăm phút sau, cuối cùng cũng thuộc lòng hoàn toàn.
Khương Tố Oánh mở cửa sổ phòng ngủ, để cho gió tiến vào. Sau đó, cô cắt gọn phần báo đã viết đầy chữ bút bi, dùng nến cẩn thận đốt đi, nghiền thành một đống tro tàn, rải ra ban công.
Tiếp theo sau đó, cô đứng trong phòng ngủ, nghiêm túc nhìn xung quanh.
Quần áo thì không thể thu dọn, trang sức có lẽ cũng không thể mang đi, sẽ bị phát hiện.
Vậy còn lại —
Tiền.
Khương Tố Oánh đóng cửa sổ lại, từ dưới bàn trang điểm cẩn thận kéo chiếc vali ra, mở ra với âm thanh nhỏ nhất có thể. Bên trong chỉ toàn là những món đồ tinh xảo mà cô mua khi đi du lịch, có kính vạn hoa, cầu pha lê, còn có cả những chuỗi vòng tay bằng nhựa.
Những thứ này không quan trọng, quan trọng là tiền mặt trong ngăn vali.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");