(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hương vị ngọt ngào, mềm mịn tan chảy trong miệng, gợi hắn nhớ lại những viên kẹo đường mà mẫu thân hắn từng làm khi hắn còn nhỏ.
Đường Khê nhìn hắn đầy mong đợi.
Thực ra Cố Hành Chu không thích đồ ngọt lắm, nhưng vẫn gật đầu.
“Ngon, rất ngon.”
Đường Khê vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Tôi biết mà, ngon lắm đúng không? Lát nữa chúng ta sẽ phết kem này lên bánh.”
“Đinh—”
Lò nướng báo hiệu đã xong.
Đường Khê lấy bánh ra, phết kem lên và trang trí bằng hoa quả.
“Mẹ anh tên gì?”
“Khương Hòa.”
Cô quay lại, cẩn thận viết lên bánh dòng chữ: Khương Hòa, chúc mừng sinh nhật.
“Xong rồi. Dù anh không thể về nhà cùng mẹ mình, nhưng anh có thể ăn chiếc bánh này thay lời chúc.”
Cô cẩn thận đóng gói chiếc bánh rồi đưa cho hắn.
“Vui lên nào, mẹ của anh chắc chắn muốn anh sống thật vui vẻ.”
Cố Hành Chu nhìn chiếc bánh, đôi mắt ửng đỏ, vội vàng quay mặt đi.
“Muộn rồi, ta phải về đây. Cảm ơn cô vì chiếc bánh. Tối mai ta lại tới.”
Cố Hành Chu vừa nói vừa luống cuống xách hộp bánh sinh nhật rồi chạy vội về con hẻm cụt.
Đường Khê đứng tại chỗ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sao thế nhỉ? Vừa rồi còn bình thường mà?
- --
Bắc Triều, Dao Quang điện.
Cố Tuyết Trúc vừa từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy Cố Hành Chu đứng ngẩn người, tay cầm một hộp gì đó.
Hình như khóe mắt hắn còn vương nước.
Cái gì đây?
Cố Tuyết Trúc chưa bao giờ thấy đệ đệ mình khóc, ngoại trừ ngày mẫu thân của bọn họ qua đời.
“Đệ làm sao vậy? Cầm gì trong tay thế?”
Cố Hành Chu như bừng tỉnh, vội vàng đưa tay lau nước mắt.
“Không có gì. Đây là bánh sinh nhật do... Đường cô nương làm.”
Nghe thấy hai chữ “sinh nhật”, ánh mắt Cố Tuyết Trúc thoáng u ám, nhưng nàng ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Hành Chu, mẫu thân đã mất nhiều năm rồi. Bà sẽ không muốn nhìn thấy đệ thế này. Năm đó cha cũng không từ bỏ việc tìm kiếm sự thật, nhưng kết quả thì đệ cũng thấy rồi, đó là một tai nạn.”
Cố Tuyết Trúc nắm chặt tay đệ đệ.
Khi chuyện đó xảy ra thì nàng ấy mới bảy tuổi, còn Cố Hành Chu chỉ ba tuổi.
Nàng ấy vẫn nhớ rõ nhiều chuyện, nhưng khi đó đệ đệ của nàng ấy còn quá nhỏ, trí nhớ bị sai lệch là điều bình thường.
“Đệ không tin mẫu thân có thể vô ý ngã xuống. Mẫu thân có võ công cao cường, đã từng ra trận, tâm lý cũng rất vững vàng. Làm sao mẫu thân có thể ngã xuống vực được, nhất là trong tình trạng say rượu?”
Giọng Cố Tuyết Trúc mềm mỏng, nhưng ánh mắt nàng ấy cũng chất chứa sự đau buồn.
“Hành Chu, đệ cũng nói rồi, mẫu thân uống say. Trong lúc say rượu xảy ra chuyện ngoài ý muốn là điều bình thường, đúng không? Trong quân doanh không cho uống rượu, nhưng mẫu thân đã phá luật, ra ngoài uống rượu rồi ngã xuống vực. Tỷ biết đệ không chấp nhận được cái chết của mẫu thân, tỷ cũng vậy. Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Cố Hành Chu lấy lại vẻ bình tĩnh, khuôn mặt hắn trở lại sự lạnh lùng quen thuộc.
“Tỷ, đệ nhất định sẽ tìm ra bằng chứng.”
Cố Tuyết Trúc nhìn chiếc bánh, nhẹ nhàng mở hộp ra rồi đặt lên bàn.
“Để tỷ đi gọi Tần Nhị và mọi người đến ăn bánh. Sinh nhật của mẫu thân, chúng ta phải vui vẻ lên mới được.”
Trên chiếc bánh là sáu chữ to rõ ràng: Khương Hòa, chúc mừng sinh nhật. Xung quanh được trang trí đầy hoa quả tươi.
Cố Hành Chu đứng lặng lẽ nhìn chiếc bánh, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Đường Khê chăm chú làm bánh.
Trong lòng hắn dường như có điều gì đó đang âm thầm nảy mầm.
- --
Ngày hôm sau.
Cơn mưa hè rơi tí tách ngoài cửa sổ, Đường Khê ngồi trong nhà, nhìn cơn mưa nhỏ rả rích mà trong lòng thấy nặng nề.
Hôm qua đã được nghỉ ngơi cả ngày, hôm nay phải đi lấy hàng rồi.
Cô cầm tờ danh sách nhỏ mà Cố Hành Chu viết hôm qua.
Phần thực phẩm không khó, chỉ cần gọi điện cho chú Chu là được.
Mỹ phẩm cũng dễ, cô đã lưu lại số điện thoại của Nguyên Thanh, chắc không vấn đề gì nếu nhờ họ giao đến kho.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");