(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quách Miểu Miểu ra dáng một người từng trải, khuyên nhủ:
“Nghe tôi đi, chụp ảnh còn nghèo ba đời, chơi cổ vật thì là hố không đáy. Lại dễ bị lừa đến khánh kiệt nữa.”
Nói rồi, anh bổ sung đầy nghiêm túc:
“Cậu cần một chuyên gia cổ vật, người có thể chạy việc, tìm nguồn hàng, xử lý các giao dịch và quản lý bảo tàng cho cậu. Ví dụ như tôi — đẹp trai, đáng tin, chuyên môn vững, quan hệ rộng, chắc chắn không làm cậu thất vọng!”
Đường Khê nhìn anh với ánh mắt đầy ngao ngán.
“Thứ nhất, không phải tôi đột nhiên muốn làm, mà từ hôm qua tôi đã nghĩ đến rồi. Những món cổ vật này để ở chỗ tôi thì không phát huy hết giá trị, bảo tàng mới là nơi thích hợp nhất. Thứ hai, cậu có thể bớt mặt dày lại được không?”
Thật ra, từ đầu cô đã biết mình không hiểu gì về cổ vật, và cần một người chuyên nghiệp hỗ trợ.
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Quách Miểu Miểu. Dù anh không nói thì cô cũng sẽ chủ động nhờ.
Cô đã tính toán kỹ. Với số tiền hiện tại, cô hoàn toàn có thể mua đất. Nếu thiếu, cô sẽ bán thêm vài món trong chiếc két sắt của mình.
Trong lòng Đường Khê còn âm thầm nghĩ, chắc Cố Hành Chu sẽ sớm liên lạc với cô để nhập thêm hàng thôi.
"Tôi quen một người, anh ta có một mảnh đất vẫn chưa bán được vì vị trí hơi hẻo lánh. Để tôi dẫn cậu đi xem thử."
- --
Hai người cùng đến khu vực ngoại ô. Đường Khê vừa nhìn đã rất hài lòng với địa điểm này.
Cô vốn thích những nơi ít người qua lại.
Ngay tại chỗ, cô quyết định mua mảnh đất này và đặt cọc 5 ngàn vạn.
Vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết, Đường Khê cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
- --
Bắc Triều, tại cửa hàng của Cố Tuyết Trúc
Cố Tuyết Trúc không tiện trực tiếp xuất hiện nên đã thuê một quản sự để đứng trông tiệm, còn nàng ấy thì giữ vai trò bà chủ phía sau.
Đống hàng hóa mà Cố Hành Chu mang về chất đầy, chỉ riêng việc tháo hộp đã tốn rất nhiều thời gian.
Những người trong cửa hàng không hiểu chữ viết hiện đại, phải loay hoay mãi mới đoán được đó là gì.
Nhìn thấy số lượng lớn thực phẩm và đồ uống, Cố Hành Chu lập tức cho người vận chuyển tất cả đến cửa hàng Gà Rán".
"Thế tử, cuối cùng thì hàng cũng về! Mấy ngày nay cửa hàng gà rán sắp phát điên rồi. Ngày nào cũng có người đến thúc giục. Nếu không nhanh chóng bổ sung hàng thì chắc họ sẽ phá cửa mất!"
Tần Nhị đứng bên cạnh than thở.
Hiện tại, cửa hàng Khẳng Đức thị đã không còn là cửa hàng chuyên bán gà rán nữa, mà đã trở thành một nơi bán đủ các loại mỹ thực.
Có gà rán, có đồ uống và đủ loại thực phẩm khác.
Cố Hành Chu suy nghĩ một lát:
"Chuyện chi nhánh mới làm đến đâu rồi? Có tìm được địa điểm phù hợp không?"
Tần Nhị lấy từ trong áo ra một tấm bản đồ và giấy tờ sở hữu đất:
"Thế tử, xong rồi. Đây là một tửu lâu ở phía đông thành, cao sáu tầng. Chủ cũ muốn về quê nên chỉ cần 300 lượng bạc là mua được."
Cố Hành Chu xem qua, thấy tửu lâu này đúng là ở vị trí rất đẹp, nằm trên con phố sầm uất nhất, giá cả cũng hợp lý.
"Vậy việc này giao cho ngươi, nhanh chóng khai trương."
"Dạ!"
- --
Trong cửa hàng của Cố Tuyết Trúc
Cố Tuyết Trúc chăm chú quan sát đống đồ trang điểm chưa từng thấy qua.
Dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc với những món đồ mới lạ này, nhưng bản năng mách bảo nàng ấy cách sử dụng từng món.
Nàng ấy thử nghiệm một chút và lập tức bị kinh ngạc.
Những thứ này tốt hơn tất cả những gì nàng ấy đã từng dùng, kể cả những món đồ do ngoại bang triều cống.
Phấn mịn màng, kèm theo một mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu.
Khi thoa lên mặt, làn da trở nên trắng hồng rạng rỡ.
Còn son thì khỏi phải bàn, có đủ mọi màu sắc.
Cố Tuyết Trúc trước giờ chưa từng nghĩ rằng màu cam cũng có thể dùng làm phấn má.
Khi thoa lên mắt, phấn không chỉ có thể là đỏ mà còn có thể là màu nâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");