Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 64: Đồ Ăn Ngon Mà Không Có Khách




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn xuống phần bình luận, tất cả đều yêu cầu cô đưa “chàng trai cổ trang” lần trước xuất hiện cùng.

Đường Khê ngỡ ngàng. Không ngờ vài giây lộ diện của Cố Hành Chu lại mang đến hiệu quả bất ngờ như vậy.

Cô nghĩ thầm, có lẽ lần sau nên hỏi hắn xem có thể quay một video không. Biết đâu có thể kéo thêm nhiều người theo dõi.

Chẳng bao lâu, món ăn được dọn lên đầy đủ.

Đường Khê ngạc nhiên nhận ra các món này không chỉ nhiều mà còn được trình bày đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.

Hương vị lại vô cùng chuẩn chỉnh, từng món đều rất ngon.

Cô lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, tiện tay đăng lên mạng.

Vừa ăn, Đường Khê vừa tò mò bắt chuyện với chủ quán:

“Đồ ăn ở đây ngon thế này, sao lại chẳng có khách vậy?”

Người phụ nữ đang dọn dẹp trong bếp nghe vậy thì thở dài:

“Trước đây có một tên lưu manh đến thu tiền bảo kê, tôi không đồng ý. Thế là tên lưu manh kia tìm người giả làm khách vào quán ăn, sau đó lại nói bị ngộ độc phải nhập viện. Cuối cùng tôi thua kiện, từ đó không ai dám đến đây ăn nữa.”

Nghe xong câu chuyện, Đường Khê bất giác liên tưởng đến chính mình.

Quán ăn sạch sẽ đến mức không thể chê vào đâu được, ngay cả trong bếp cũng ngăn nắp, sàn nhà và bàn ghế lau chùi bóng loáng.

Con cá vừa rồi cô gọi, cũng là chủ quán tự tay giết tươi.

Rõ ràng không có vấn đề gì về vệ sinh, vậy mà vẫn phải chịu cảnh như thế. Thời buổi này mà vẫn còn chuyện thu tiền bảo kê sao?

Đường Khê chợt nảy ra ý tưởng.

Cô nhớ Quách Miểu Miểu thường xuyên than phiền về đồ ăn ở căngtin công ty vừa dở vừa mất vệ sinh. Anh ấy cũng muốn thay đổi từ lâu rồi.

Quán này lại gần công ty Quách Miểu Miểu, nếu hợp tác được thì cũng không tệ.

Đường Khê xin số điện thoại của chủ quán, sau đó gửi ngay cho Quách Miểu Miểu, dặn anh đến thử.

Quách Miểu Miểu nghe xong rất hào hứng, nói sẽ dẫn nhân viên qua ăn thử ngay sau khi tan làm.

Nếu ngon thì công ty anh sẽ đặt cơm dài hạn ở đây, như vậy cũng có cớ để sa thải nhà bếp cũ.

Trở về nhà, Đường Khê thấy Chu Chính Bình đã giao hết hàng tới nơi.

Lần này cô nhập không nhiều nên chỉ vận chuyển vài chuyến là chuyển xong.

Ngồi xuống ghế sofa, Đường Khê bật điều hòa lên. Rõ ràng đã sang thu, nhưng thời tiết vẫn nóng đến khó chịu.

Đột nhiên, âm thanh của chiếc chuông gió quen thuộc vang lên.

Đường Khê giật mình, tưởng mình nghe nhầm.

Dựa theo lịch trình thì lẽ ra lúc này Cố Hành Chu phải ở yến tiệc.

Sao lại đến đây được chứ?

Đường Khê vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Cố Hành Chu.

“Anh đến đây làm gì vậy?”

Cố Hành Chu tiến vài bước lên phía trước, đáp:

“Yến tiệc thật sự rất nhàm chán, ta liền tìm cơ hội trốn ra ngoài.”

“Những món hamburger và gà rán sao rồi? Có được yêu thích không?”

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khóe miệng Cố Hành Chu không khỏi giật giật.

“Ta tính sai số lượng người rồi. Mấy món đó hoàn toàn không đủ. Cuối cùng, bọn họ còn đánh nhau vì đống hamburger ấy...”

“Đánh nhau?! Họ bị đói đến mức ấy sao? Chẳng lẽ vì hamburger mà cũng đánh nhau à?”

Đường Khê kinh ngạc. Theo lý mà nói thì đám quý tộc quyền quý ấy cái gì mà chẳng từng ăn qua.

Chẳng lẽ vì mấy miếng gà rán và hamburger mà lao vào đánh lộn? Thật sự quá mất mặt!

Cố Hành Chu thở dài:

“Ngay cả hoàng đế cũng khen là ‘tuyệt thế mỹ vị’ thì đám đại thần kia làm sao cam tâm không được ăn chứ?”

“Khi nào yến tiệc mới kết thúc vậy?”

“Tối nay, yến tiệc kéo dài thâu đêm. Hoàng đế Bắc triều vốn xa xỉ vô độ, mỗi lần tổ chức đều ăn chơi tới sáng, lần này cũng không ngoại lệ.”

Nghe vậy, Đường Khê lập tức bấm điện thoại gọi cho ông chủ Đào:

“Ông Đào, chỗ ông còn gói combo nào không ạ? Có bao nhiêu? Được, có bao nhiêu gửi hết cho cháu. Cảm ơn ông nhé!”

Cô quay sang nói với Cố Hành Chu:

“Anh chờ một chút, lát nữa sẽ có người mang đến. Anh mang về nhiều hơn chút, đổi lấy mấy món giá trị hơn nhé!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.