Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 60: Cậu Có Biết Đây Là Gì Không?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quách Miểu Miểu bước vào với vẻ thoải mái như vào nhà mình. Vừa tháo mũ và khẩu trang, anh vừa đặt chúng lên ghế sofa.

“Phải bảo vệ tài sản chứ! Vài hôm trước còn có người đứng ngoài nhìn trộm vào nhà tớ nữa cơ.”

Sắc mặt Quách Miểu Miểu lập tức nghiêm lại: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Đường Khê nghĩ một lúc rồi đáp: “Hôm đó chính là hôm tới tới công ty cậu. Tối về đến nhà thì thấy người đó.”

“Không phải là bị theo dõi từ công ty tớ đấy chứ?”

“Chắc không đâu. Người đó chỉ đứng trước cửa nhìn vài lần rồi bỏ đi thôi.”

Quách Miểu Miểu rót một ly nước ngọt rồi uống một ngụm:

“Dù sao cậu cũng nên cẩn thận. Trong giới này đủ loại người, chẳng biết thế nào mà lường. Tạm thời cứ giữ kín, đừng lơ là.”

Đường Khê gật đầu, chỉ tay lên lầu: “Được rồi, tớ biết rồi. Cái thùng ở trên lầu đấy, tớ không khiêng xuống được, lên đó xem đi.”

Hai người cùng lên tầng hai. Chiếc thùng lớn đang được đặt trên chiếc sofa nhỏ cạnh cửa sổ.

Quách Miểu Miểu lấy ra một đôi găng tay chuyên dụng mà anh đã chuẩn bị sẵn.

Khi mở thùng ra, ánh mắt anh lập tức sáng rực.

“Thật sự mà nói, Đường Khê, nếu tớ không phải là người tốt thì số đồ này đủ để tớ đi giết người cướp của rồi. Cậu nên cảm ơn vì tớ là người tốt đấy!”

Đường Khê lườm anh, không nén nổi một cái bĩu môi:

“Đừng có làm trò, cậu cũng đâu có gan làm vậy.”

Quách Miểu Miểu cười, sau đó cẩn thận cầm lên một chiếc bình hoa.

“Cậu có biết đây là gì không?”

“Bình hoa.”

...

Giọng Quách Miểu Miểu lập tức cao vút:

“Đây không phải là bình hoa bình thường! Đây là men sứ Thanh Hoa thời Tam Quốc!”

Đường Khê ngẩn người, trong đầu lẩm nhẩm tính toán: Thời Tam Quốc, vậy cũng chưa đến 2.000 năm...

“Thế nó đáng giá bao nhiêu?”

Quách Miểu Miểu lắc đầu.

“Những món sứ Thanh Hoa như thế này rất quý trong giới sưu tầm, nhưng không có nhiều giao dịch nên khó mà định giá cụ thể. Nhưng nếu gặp người yêu thích dòng sứ này thì chắc chắn họ sẽ trả một cái giá cực kỳ cao.”

Anh cẩn thận đặt chiếc bình qua một bên, sau đó lấy tiếp một món khác từ trong thùng ra.

“Đây là… lụa dệt?”

Đó chính là món mà Đường Khê gọi là “khăn trải bàn” trước đó

“Sao mà tinh xảo thế này! Kỹ thuật thêu thật sự đỉnh cao, toàn bộ họa tiết đều là thêu tay. Quan trọng hơn là món đồ này đã qua hàng ngàn năm mà vẫn còn như mới, tình trạng gần như hoàn hảo!”

Đường Khê nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Quách Miểu Miểu mà thắc mắc hỏi nhỏ:

“Chẳng phải đây là khăn trải bàn sao?”

Quách Miểu Miểu suýt tức đến hộc máu.

“Tớ nói cho cậu nghe, dù đây chỉ là khăn trải bàn đi nữa, nhưng một món thêu tinh xảo thế này cũng có giá trị rất lớn.”

Đường Khê cầm đống thỏi vàng và bạc đến trước mặt Quách Miểu Miểu.

“Vậy mấy thứ này đổi được bao nhiêu tiền?”

Quách Miểu Miểu nhìn cô như nhìn một đứa ngốc:

“Mỗi thỏi vàng 50 vạn, còn mỗi thỏi bạc 25 vạn”

Đường Khê hét toáng lên:

“Cái gì?! Sao rẻ thế?! Lần trước không phải vẫn là mấy trăm vạn sao?!”

Quách Miểu Miểu xoa tai, than thở vì bị âm lượng của cô làm đau nhức:

“Cậu chưa nghe câu ‘vật hiếm thì quý’ à? Nếu một món đồ chỉ có vài cái thì nó sẽ rất có giá trị. Nhưng nếu nhiều đến mức như vàng bạc nhà cậu thì giá trị chắc chắn sẽ giảm mạnh.”

Đường Khê ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt đầy vẻ mất mát.

“Thế thì không được bao nhiêu tiền rồi…”

Quách Miểu Miểu cười, lắc đầu:

“Không phải đâu, trong số đồ này, vàng bạc là thứ ít giá trị nhất. Những món còn lại mới là báu vật.”

Ánh mắt Đường Khê sáng lên, nhưng vẫn đầy nghi ngờ nhìn anh:

“Cậu nói thật không? Giá trị cao thật à? Vậy cậu mua lại được bao nhiêu?”

Quách Miểu Miểu suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Mấy thứ này tớ không đủ khả năng thu mua hết. Tốt nhất là mang đi đấu giá, chia hai tám, cậu tám, tớ hai. Thế nào?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.