(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đào sâu hơn, cô còn thấy khăn tay thêu, trang sức, và... cả khăn trải bàn thêu hoa tinh xảo?!
Khăn trải bàn? Đây là sao? Cả khăn trải bàn mà cũng mang tới à?!
Đường Khê ngẩn người, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Hành Chu, cô đành im lặng.
Dù sao chỉ cần nhìn số lượng vàng bạc thôi cũng đủ hiểu giá trị của đống đồ này. Kể cả những món khác không quá đáng tiền, chỉ riêng số vàng bạc này cũng đủ để đổi một khoản tiền khổng lồ rồi.
Sau khi Cố Hành Chu lấy hết đồ trong thùng ra liền nghiêm túc nói với Đường Khê:
“Ta biết chừng này vẫn chưa đủ. Nhưng hiện giờ ta chỉ lấy được bấy nhiêu. Sau bữa tiệc tối nay, nếu làm quen được với một vài đại thần thì ta sẽ có thêm nhiều món tốt hơn mang tới.”
Đường Khê nghe vậy thì mắt tròn xoe.
Nhiêu đây còn chưa đủ? Với số vàng bạc này có thể mua đứt cả một trung tâm thương mại rồi ấy chứ!
Cô vội xua tay, nói: “Đủ rồi, đủ rồi! Nhiều lắm rồi mà!”
Cố Hành Chu lại nhìn cô bằng ánh mắt “ta biết cô đang an ủi ta”.
Đường Khê hết cách, đành mặc kệ. Thôi cứ để hắn nghĩ vậy đi. Càng nhiều càng tốt, lần sau mang thêm thì càng tốt cho mình!
Sau khi tiễn Cố Hành Chu rời đi, Đường Khê nhìn quanh căn nhà giờ đã trở nên trống trải.
Kệ đồ ăn vặt thì trống trơn. Xem ra ngày mai phải đi nhập hàng gấp rồi.
Ánh mắt cô hướng về chiếc thùng lớn màu nâu sẫm đặt giữa nhà, trong lòng lại dâng lên cảm giác phấn khích.
Đường Khê tốn không ít sức mới khiêng được thùng đồ lên tầng hai. Cô lấy điện thoại, chụp một bức ảnh toàn cảnh rồi gửi cho Quách Miểu Miểu.
Quách Miểu Miểu đang bận rộn tăng ca livestream. Nhận được tin nhắn của Đường Khê, anh ta lập tức sững người.
Nhìn bức ảnh, mặt anh ta biến sắc, tay run rẩy, tim đập loạn nhịp.
Trong livestream, anh ta chỉ kịp nói một câu:
“Anh em à, tôi có việc gấp, mai gặp lại nhé!”
“Cạch!”
Chưa đầy một giây sau, Quách Miểu Miểu tắt livestream, gọi ngay cho Đường Khê.
Điện thoại của Đường Khê đột ngột đổ chuông.
“Alo? Tớ chỉ gửi cho cậu một bức ảnh để xem thôi mà, đâu cần kích động đến mức gọi điện giữa đêm thế này?”
Đầu dây bên kia, giọng Quách Miểu Miểu gấp gáp:
“Sao tớ có thể không kích động được chứ? Cậu có biết trong tay cậu đang là cái gì không?”
Đường Khê nhìn vào chiếc thùng đầy đồ, giọng điệu thản nhiên:
“Biết chứ, thỏi vàng, thỏi bạc, bình hoa, khăn tay, tranh chữ, đại loại là mấy thứ đó. Sao thế?”
Quách Miểu Miểu nghe xong thì suýt ngất. Cô đúng là người cầm trong tay báu vật mà không tự biết.
“Đợi tớ qua, gặp mặt rồi nói!”
Quách Miểu Miểu lén vòng qua tầng hầm, né tránh đám người đang canh gác dưới sảnh. Anh nhìn trái nhìn phải, xác định không ai chú ý, liền lái xe rời khỏi công ty.
Trên đường đi, toàn thân anh run rẩy vì phấn khích.
Không ngờ lần này cô ấy lại có cả một thùng báu vật thế này!
Chỉ cần mang một món ra đấu giá thôi cũng đủ mua cả công ty của mình rồi.
Trong khi đó, Đường Khê vẫn chưa hiểu vấn đề.
Dạo gần đây, cô đã làm không ít bài tập về đồ cổ. Sao lại không nhận ra có gì giá trị trong mấy món đồ kia nhỉ?
Theo cô, thứ đắt giá nhất trong đống đồ này chắc chỉ là mấy thỏi vàng và bạc thôi.
Cô vừa đếm xong, có tổng cộng 50 thỏi bạc và 30 thỏi vàng. Với giá trị ước tính như lần trước, lần này cô thực sự phát tài to rồi!
Còn những món như bình hoa hay khăn tay thì cô không kỳ vọng nhiều, bán được vài chục nghìn cũng đã là may mắn.
Không lâu sau, xe của Quách Miểu Miểu dừng ngay trước cửa nhà Đường Khê.
Anh xuống xe, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít, sợ bị người khác nhận ra.
Gần đây Đường Khê cũng trở nên cảnh giác hơn, nhất là sau vụ bị theo dõi vài ngày trước.
Nhìn qua màn hình camera, cô kiểm tra rất kỹ. Xác định đúng là Quách Miểu Miểu thì cô mới mở cửa từ xa.
“Nhà cậu thay cửa rồi à?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");