Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 43: Đặt Hàng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi nếm thử, mọi người thống nhất rằng burger gà rán là ngon nhất, mang đến đó không khéo lại tạo được bất ngờ.

Còn nước hoa và son môi là món quà mà tỷ tỷ của hắn muốn dùng để tạo thiện cảm với các tiểu thư trong bữa tiệc.

Những người tham gia bữa tiệc đều là gia quyến của các quan lớn, toàn những người không thiếu tiền.

Nếu họ muốn đạt được thứ gì từ Bắc Triều thì đây chính là cách để họ mở đường.

Phải biết rằng, họ vốn rất khó ra ngoài, và đây là lần đầu tiên từ khi đến Bắc Triều họ được phép ra khỏi Diêu Quang Điện.

Đường Khê suy nghĩ một hồi, cuối cùng cắn răng: “Được thôi, không thành vấn đề. Ba ngày sau anh đến lấy.”

Khách hàng lớn duy nhất của cô yêu cầu như vậy, làm sao có thể từ chối?

Cơ hội kiếm tiền mang đến tận cửa, dại gì mà không nhận?

Trông Cố Hành Chu nhẹ nhõm hẳn, cứ tưởng cô sẽ từ chối.

Hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc vòng tay vàng màu hoa quế và một chiếc nhẫn gắn ngọc vàng to bằng quả trứng chim bồ câu.

“Đây coi như là tiền đặt cọc của ta.”

Đường Khê nhìn chiếc vòng tay màu vàng óng ánh, không hiểu sao cảm thấy rất thích thú.

Chiếc vòng bóng loáng, mịn màng, không có một chút tì vết nào. Viên ngọc trên chiếc nhẫn thì càng vàng rực như ánh nắng.

Dù không phải chuyên gia cổ vật, nhưng chỉ cần nhìn qua thì cô cũng biết đây là những món đồ vô cùng giá trị.

Nhưng khi nghĩ đến 30.000 suất burger và gà rán là đầu cô lập tức ong ong cả lên.

“Vàng là tiền tệ phổ biến ở chỗ anh đúng không? Vậy tiền còn lại anh có thể thanh toán bằng vàng, bạc thỏi, hoặc mấy thứ như bình hoa, hũ lọ, tranh chữ, thậm chí cả xoong nồi bát đĩa cũng được. Nhưng nếu không phải vàng thì số lượng phải nhiều hơn…”

Đường Khê nhẹ nhàng nhắc nhở Cố Hành Chu rằng với đơn hàng khổng lồ thế này thì thứ ưu tiên nhất là vàng, sau đó là bạc, rồi đến cổ vật các loại.

Không biết hắn có hiểu không.

Cố Hành Chu đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, cuối cùng như bừng tỉnh.

“Hiểu rồi, Đường cô nương. Ba ngày sau ta sẽ mang đầy đủ.”

Cố Hành Chu thấy đã đặt hàng xong thì cũng không còn lý do để ở lại, liền chuẩn bị quay về Bắc Triều.

“Đường Khê! Ra đây cho tôi ngay!”

Một giọng nam xa lạ hùng hổ vang lên ngoài cửa.

Suy nghĩ của Đường Khê lập tức bị kéo trở lại thực tại.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa, đầy khí thế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.