Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 299




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chẳng phải cô muốn biết khối đá kia có tác dụng gì sao? Một lát nữa cô sẽ rõ.”

Ánh mắt Đường Khê theo dõi Du Liễu, dừng lại ở chiếc ba lô phồng căng trong tay cô ta.

“Đó là đồ của tôi!”

Đường Khê đưa tay ra muốn giật lấy chiếc ba lô.

“Đừng vội, tôi sẽ cho cô.”

Du Liễu búng ngón tay một cái. Ngay lập tức, cánh tay Đường Khê không thể động đậy, cả cơ thể như bị giam cầm tại chỗ.

Cô cố gắng vùng vẫy nhưng hoàn toàn bất lực.

“Cô... Cô làm thế nào...”

Lần đầu gặp Du Liễu, cô đã nghĩ đây là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, mang dáng vẻ như một chị gái hàng xóm.

Thế nhưng giờ đây, trước mắt cô là một Du Liễu xa lạ và đầy bí ẩn.

Hiện tại, khoảng cách giữa họ chỉ trong gang tấc, Đường Khê có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của người phụ nữ trước mặt.

Ánh mắt của cô ta đầy ắp những cảm xúc khó gọi tên. Đó là hoài niệm? Hay là đang xuyên qua Đường Khê để nhìn một người khác?

Cô ta khẽ cười, tiếng cười lạnh lẽo không chút ấm áp.

“Sao cô lại kinh ngạc đến vậy? Tôi cứ nghĩ sau khi gặp Vu Lam, cô đã quen với những chuyện thế này rồi chứ.”

“Cô biết anh ta? Cô là ai? Cô và anh ta có quan hệ gì?”

Đường Khê nhíu mày, hơi hé miệng, nhưng vì cả người bị đông cứng không thể cử động, cô chỉ có thể dùng biểu cảm trên mặt để thể hiện sự bất mãn.

“Tôi là ai ư? Đến tôi còn sắp quên mất. Nhưng cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi có thể cứu mẹ cô.”

“Cái gì?!”

Đường Khê thốt lên kinh ngạc.

Điều này sao có thể? Lẽ nào, viên đá kia thực sự có thể khiến người chết sống lại?

“Sao thế? Cô không muốn cứu mẹ mình à?”

Ánh mắt Du Liễu sắc bén như lưỡi dao, khiến Đường Khê cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra trên trán.

Giây lát sau, ánh mắt của Du Liễu dịu lại, trở về vẻ ôn hòa thường ngày.

Cô ta búng tay một cái, lực vô hình đang giữ chặt Đường Khê lập tức biến mất.

Đường Khê cử động tay chân, cảm thấy thân thể đã trở lại bình thường.

“Đi thôi, để tôi đưa cô đi gặp mẹ mình.”

Đường Khê còn chưa kịp phản ứng thì Du Liễu đã tự xách ba lô đi trước.

“Này, phía đó là tường đấy!”

Đường Khê nhịn không được lên tiếng khi thấy cô ta bước thẳng về phía bức tường.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể của Du Liễu xuyên qua bức tường rồi biến mất.

Đường Khê nghiến răng, cô phải biết được mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

Cô cắn môi, gắng gượng bước đến bức tường. Khi thử đưa một chân qua, bỗng có một lực hút mạnh mẽ kéo cô vào bên trong.

“Đây là...”

Cô ngỡ ngàng nhìn quanh không gian mới.

Khác hẳn bên ngoài lạnh lẽo như tủ đông, nơi này tuy vẫn lạnh nhưng được trang trí bằng tông hồng nhạt, trên tường dán đầy poster thần tượng, đồ đạc bày biện phong cách hoạt hình.

Du Liễu đang mở cửa một căn phòng nhỏ. Dường như có ai đó nằm trên giường, nhưng Du Liễu lại quay lưng về phía Đường Khê.

Đường Khê chậm rãi bước đến, và khi nhìn thấy rõ người nằm trên giường, đồng tử cô co lại.

“Mẹ...”

Người phụ nữ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhưng môi vẫn vương nụ cười nhẹ.

Đó chính là người mẹ mà cô chưa từng gặp.

Đường Khê tiến tới, giọng nói run rẩy:

“Sao cô... sao cô có thi thể của mẹ tôi...?”

Toàn thân cô như hóa đá, không dám bước thêm một bước.

Hình ảnh của mẹ trong tâm trí cô trước nay chỉ qua những tấm ảnh gia đình. Ai ngờ, hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy.

Người mẹ đã qua đời hơn hai mươi năm, nhưng tại sao bây giờ lại trông như đang ngủ say?

Du Liễu lấy ra một chiếc khăn nhỏ từ tủ đầu giường, thấm nước, nhẹ nhàng lau mặt và tay chân cho người nằm trên giường.

“Tên thật của tôi là Vu Liễu, vốn là một cô nhi, được gia đình nhà họ Vu nhận nuôi từ nhỏ, lớn lên cùng tiểu thư. Sau khi tiểu thư qua đời, tôi liền rời khỏi cái nơi quái quỷ đó.”

Giọng nói của Du Liễu bình thản đến lạ, như thể cô ta đang kể chuyện của người khác.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.