Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 296




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cha, con nghĩ rằng những gì liên quan đến Khương gia và ngọc hoàng thạch chứa đựng một bí mật không thể tiết lộ. Bí mật này thậm chí còn khiến hoàng đế phải kiêng dè đến mức bất chấp mọi lời chỉ trích, quyết tâm tiêu diệt Khương gia.”

Cố Cửu Hòa cẩn thận suy nghĩ, càng ngẫm càng thấy mọi chuyện ăn khớp.

“Năm đó, thái hậu từng muốn gả mẫu thân con cho hoàng đế làm hoàng hậu. Khi ấy, dường như hoàng đế cũng đồng ý. Nhưng mẫu thân con và Khương gia kịch liệt phản đối, thậm chí không ngại đắc tội với thái hậu. Khương gia từ chối thì thái hậu cũng không thể ép buộc, nên chuyện này mới không thành.”

Cố Hành Chu đã biết chuyện này từ trước, nhưng khi đó hắn không nghĩ nhiều.

Giờ đây nhớ lại, hắn nhận ra mọi thứ đều có điểm đáng ngờ.

Mặc dù Khương gia có thế lực lớn, nắm giữ binh quyền hàng vạn quân ở Nam triều, nhưng triều đình vốn là nơi nhiều phe phái kiềm chế lẫn nhau. Khương gia không phải thế lực duy nhất, cũng chưa từng uy hiếp hoàng đế.

Vì thế, việc diệt tộc không thể chỉ vì e ngại thế lực Khương gia.

“Có thể nào thái hậu nhắm tới ngọc hoàng thạch trong tay mẫu thân con, chứ không phải vì Khương gia?”

Cố Hành Chu lên tiếng.

Trước đây, khi chưa biết đến công dụng của ngọc hoàng thạch thì hắn chưa từng nghĩ theo hướng này.

Nhưng từ những lời Vu Lam kể về khả năng trường sinh bất tử, nếu hoàng tộc biết được điều này thì họ hoàn toàn có thể hành động như vậy.

Sắc mặt Cố Cửu Hòa thay đổi, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Nếu điều đó là thật thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý: Hoàng đế vì khao khát trường sinh bất tử mà tìm đến thái hậu để thể hiện ý định của mình, rồi giả vờ tỏ lòng yêu mến Khương Hòa.

Thái hậu cũng có ấn tượng tốt với Khương Hòa, hơn nữa Khương gia còn nắm giữ binh quyền.

Nếu Khương Hòa trở thành Hoàng hậu, dù xét từ góc độ nào cũng đều là chuyện có lợi trăm bề.

Xem ra, hoàng đế đã biết đôi chút về bí mật này từ trước.

Cố Cửu Hòa quyết định, ánh mắt kiên định, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc khó diễn tả.

“Chuyện này cứ để ta lo. Mấy ngày tới con nên đến thăm Đường Khê nhiều hơn. Cô ấy là ân nhân của cả gia đình ta, hãy thay mặt ta gửi thêm quà cảm tạ. Và nếu có tin tức gì về ngọc hoàng thạch thì phải báo lại ngay cho ta biết.”

- --

Về phía Đường Khê, cô đang cố tìm kiếm manh mối từ những vật dụng mà Vu Lam để lại.

Tuy nhiên, ngoài một số bức ảnh thì chẳng có thứ gì đáng chú ý cả.

Dường như Vu Lam rất thích chụp ảnh. Những bức hình để lại nhiều vô số, có khi tới cả ngàn tấm.

Một số là ảnh đen trắng, mờ nhòe đến mức khó nhận ra bóng người.

Đường Khê ngồi nhìn chăm chú vào khối đá, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn chẳng tìm ra bất kỳ manh mối nào.

Hôm nay, chuông cửa bất ngờ vang lên khiến cho Đường Khê không khỏi thấy nghi hoặc.

Ai lại đến vào lúc này nhỉ?

Đường Khê thắc mắc đi ra mở cửa, trước mắt cô là một người không ngờ đến.

Ngoài cửa là một người phụ nữ tóc búi cao gọn gàng, khoác chiếc áo màu đen. Trên tay cầm một chiếc giỏ vải.

“Du Liễu, sao chị lại tới đây?!”

Đường Khê vừa bất ngờ vừa vui mừng, đã lâu rồi cô không gặp Du Liễu.

Du Liễu nở nụ cười dịu dàng, giơ chiếc giỏ trong tay lên khẽ lắc.

“Đã lâu không thấy em ghé qua nên chị đến thăm em. Tiện thể mang chút đồ mới làm để em nếm thử.”

Thấy đôi tay đỏ lên vì lạnh của Du Liễu, Đường Khê vội vàng nghiêng người mời cô ấy vào nhà.

“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm!”

Khi Du Liễu bước vào, cả căn phòng khách ở tầng một đã ấm áp nhờ chiếc lò sưởi âm tường mà Đường Khê bật lên.

Du Liễu đặt chiếc giỏ lên bàn ăn, cẩn thận mở tấm vải phủ bên trên.

“Em mau thử bánh kem mới chị làm đi. Vừa mới ra lò, còn nóng hổi đấy.”

Mấy ngày gần đây Đường Khê bị khối đá phiền phức kia làm đau đầu. Giờ nhìn thấy Du Liễu, cô ấy lại còn mang bánh kem đến thăm khiến cô vui mừng không kể xiết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.