Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 293




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thời gian không còn sớm, mọi người về trước đi. Tôi sẽ tự nghiên cứu thêm.”

Đường Khê quay sang nói với Đới Vũ Ninh và Quách Miểu Miểu.

Quách Miểu Miểu ngáp một cái, từ lúc rời khỏi nước D đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Suốt cả hành trình, họ luôn nơm nớp lo sợ có kẻ tới cướp. Dù sao, đây là thứ được công bố là có thể trường sinh bất tử, khiến biết bao người khao khát.

Nhưng may mắn cuối cùng mọi chuyện cũng diễn ra một cách an toàn.

Đới Vũ Ninh xoa đôi mắt mệt mỏi, rồi cùng Quách Miểu Miểu rời đi.

Trước khi đi, anh còn an ủi Đường Khê:

“Chuyện này không thể vội được. Nếu thứ này thực sự có công dụng đặc biệt thì người ta cũng không dễ dàng phát hiện ra. Cứ từ từ mà nghiên cứu.”

“Biết rồi, cảm ơn anh, anh Đới.”

Sau khi tiễn hai người, Đường Khê quay lại thì thấy Cố Hành Chu vẫn đang ngồi một bên, ánh mắt chăm chú nhìn khối đá.

Đường Khê bật cười:

“Sao vậy, anh cũng có hứng thú với trường sinh bất tử à?”

Ánh mắt Cố Hành Chu đầy trầm tư:

“Trường sinh thì có gì tốt? Cuối cùng vẫn là một mình cô độc trên đời, chẳng có ý nghĩa gì.”

Đường Khê bật cười khúc khích. Nếu ai cũng có suy nghĩ như vậy thì chắc hẳn trên đời sẽ bớt đi không ít xung đột.

“Cũng không biết mẹ tôi để lại thứ này cho tôi với ý định gì nữa.”

Cố Hành Chu thoáng nghĩ tới chiếc vòng tay mà Khương Hòa để lại, ánh mắt khẽ động.

“Có lẽ ta biết một người có thể hỏi chuyện này.”

Đường Khê tò mò nhìn theo Cố Hành Chu, thấy hắn bước vào phòng bếp để đi trở về.

Cô thở dài, quyết định nghỉ ngơi một chút. Đầu óc rối bời như thế này, có nghĩ nữa cũng chẳng giải quyết được gì.

...

Nam triều, trong phủ nhà họ Cố.

Cố Tử Dật ngồi trên ghế, trước mặt là bàn đầy các loại điểm tâm tinh xảo, ít nhất phải bốn, năm đĩa.

Cậu thong thả ăn từng miếng, vẻ mặt chẳng mấy hào hứng.

Khi khóe mắt lướt qua một góc phòng và nhận thấy có sự thay đổi, Cố Tử Dật lập tức ném miếng điểm tâm đang cầm xuống.

“Nhị ca, huynh về rồi! Tỷ tỷ sao rồi? Tỷ ấy có khỏe không?”

Cố Tử Dật nghịch ngợm vừa nhìn thấy Cố Hành Chu bước ra liền chạy thẳng tới, ôm lấy chân hắn mà hỏi.

Cố Hành Chu xoa trán, bế cậu nhóc hiếu động lên.

“Tỷ ấy rất khỏe, nếu đệ nhớ tỷ ấy thì tự đi thăm đi.”

Nói đến đây, thực ra chuyện Cố Hành Chu đi nước D tìm Đường Khê cũng là nhờ Cố Tử Dật đề xuất.

Sau khi Đường Khê rời đi không lâu, Cố Tử Dật đã quay lại nhà cô và phát hiện một tờ giấy dán trên tủ lạnh.

Cậu lập tức lấy mang về. Dù không biết rõ nội dung trên đó, nhưng Đường Khê từng nói với cậu là cô sẽ đi xa.

Dù không nhận ra hết chữ trên giấy, nhưng ba chữ Cố Hành Chu thì cậu lại đọc được ngay.

Vậy là Cố Tử Dật đoán ngay đây là tin nhắn Đường Khê để lại cho Cố Hành Chu.

Khi ấy, Cố Hành Chu vẫn còn ở Nam triều, chưa vào thành.

Cố Tử Dật liền sai người hầu mang tờ giấy này ra khỏi thành, giao tận tay Cố Hành Chu.

Ngay khi nhận được nó, Cố Hành Chu không chờ thêm mà lập tức rời đi tìm Đường Khê.

Hắn cứ nghĩ rằng xuyên qua lớp sương mờ kia, hắn sẽ đến được nhà của Đường Khê.

Nhưng không ngờ sau cảm giác choáng váng quen thuộc qua đi, hắn lại xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Ánh đèn sáng rực rỡ, xung quanh là những món đồ lấp lánh ánh vàng, châu báu.

Những người ở đây không giống hắn, mà lại rất giống người phía Tây.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người áo đen xuất hiện, nói rằng họ biết Đường Khê, rồi trực tiếp đưa hắn đi.

Họ dẫn hắn đến một nhà hàng.

Nhà hàng vắng lặng, không một bóng người, chỉ có vài đầu bếp đứng ở góc.

Những người áo đen nói rằng dùng bữa xong thì họ sẽ dẫn hắn đi gặp Đường Khê.

Cố Hành Chu bật cười nhạt, nếu hắn muốn đi thì chẳng ai có thể giữ hắn ở lại cả.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.