(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hóa ra đồ cổ đúng là có giá trị cao thật!
Chỉ trong một buổi tối, Đường Khê dễ dàng kiếm được sáu trăm năm mươi vạn.
Cô cảm thấy việc này còn lời hơn cả đi cướp ngân hàng! Chẳng cần làm gì, chỉ ngồi một chỗ mà tiền cứ tự động đổ về tài khoản.
Đường Khê vẫn còn chưa hoàn toàn tin vào thực tế, đến mức ngơ ngác chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Mãi đến khi tiếng chuông tin nhắn ngân hàng vang lên:
“Đinh, Tài khoản của bạn vừa nhận 100 vạn.”
“Đinh, Tài khoản của bạn vừa nhận 550 vạn.”
Cầm tiền trong tay, việc đầu tiên mà Đường Khê làm là chuyển khoản trả hết số nợ ba trăm vạn trước đó.
Cuối cùng, cô cũng thoát khỏi cảnh nợ nần. Giờ đây vẫn còn dư lại ba trăm năm mươi vạn.
Với số tiền này, cô có thể thoải mái nhập hàng mà không cần phải lo nghĩ.
Có tiền rồi, việc trước mắt là phải sắm chút đồ dùng.
Hôm qua, khi Cố Hành Chu chọn hàng thì hắn toàn phải ngồi xổm dưới đất.
Đường Khê nghĩ mình cần mua vài chiếc kệ, đồng thời sắp xếp lại một kho nhỏ để cất đồ.
Ngoài ra, còn phải sắm thêm một chiếc điều hòa. Dù bây giờ đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, đặc biệt là trong kho chứa, điều hòa là cần thiết để tránh thực phẩm bị hư hỏng.
Đường Khê ngồi lướt mạng, lựa chọn và đặt mua đủ thứ đồ dùng cần thiết.
Tối hôm đó, cô ngủ một giấc đầy mãn nguyện, còn mơ thấy một giấc mơ đẹp. Trong mơ, trên trời có một cơn mưa tiền, rơi trúng cô đau điếng người, nhưng cô chỉ cảm thấy đây đúng là giấc mơ của sự giàu sang!
---
Sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Đường Khê làm sau khi thức dậy là kiểm tra số dư tài khoản.
Tốt quá, vẫn còn ba trăm năm mươi vạn. Không phải mơ!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô rảo bước tới tiệm bán đồ ăn sáng cách nhà khoảng sáu trăm mét.
“Chủ quán, cho tôi một bát sữa đậu, một chiếc quẩy, thêm một quả trứng trà!”
Quán ăn sáng này khá đông khách, phần lớn là cư dân địa phương, mà đa phần là những người lớn tuổi sống gần đây để an dưỡng tuổi già.
Vừa ăn, Đường Khê vừa lắng tai nghe ngóng xung quanh, ánh mắt không ngừng quan sát động tĩnh.
“Ông Lý, hôm nay đi lấy hàng sớm thế?”
“Phải chứ, dạo này buôn bán khá tốt, cần nhập thêm hàng. Với cả mấy ngày nay giá mì ăn liền nhập vào thấp, không tranh thủ lấy nhiều thì tiếc lắm!”
“Tôi đi trước đây, phải nhanh tay lấy hàng, tiền tôi đã chuyển rồi!”
Đường Khê lặng lẽ nghe đoạn đối thoại giữa hai người. Sau khi ông Lý rời đi, cô cũng nhanh chóng ăn hết bữa sáng rồi bám theo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");