(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô cất tiếng hỏi ra thắc mắc trong lòng:
"Vì sao mọi người đều đến nước D, mà điểm đến lại là buổi đấu giá này?"
Ngô Tinh là người trả lời đầu tiên.
"Chúng tôi không đến đây chỉ vì buổi đấu giá đâu. Nhà tôi có kinh doanh ở nước D, gần cuối năm nên cần qua đây thị sát một chút. Hoài Xuyên đi cùng tôi."
Ngô Tinh không nói rõ rằng lý do cô ấy đến buổi đấu giá này là vì Ngô Hoài Xuyên đã đặc biệt xin cô ấy.
Nghĩ đến chuyện này, cô ấy cũng thấy dù có quay về muộn vài ngày cũng không sao. Khó lắm mới thấy cậu em trai nhờ vả, cô ấy liền đồng ý.
"Ngô Hoài Xuyên? Sao anh ấy lại quan tâm đến buổi đấu giá này nhỉ?"
Đường Khê thắc mắc. Trong ấn tượng của cô thì anh ấy chẳng giống một người có hứng thú với đồ cổ.
Ngô Tinh nhún vai:
"Chuyện đó thì tôi không rõ."
Đường Khê trầm tư một lúc. Thời gian cô quen Ngô Hoài Xuyên không lâu, mối quan hệ cũng không tính là quá sâu sắc. Vì vậy, cô không hiểu được lý do đằng sau.
Nguyên Thanh liếc nhìn Đường Khê, mỉm cười xen vào, cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi xa của cô:
"Nhà họ Nguyên bọn em bây giờ không còn như trước nữa. Họ muốn em trở thành người thừa kế, nhưng em thấy quá mệt mỏi nên trốn ra ngoài chơi. Nghe nói trượt tuyết ở nước D rất tuyệt, thế là em đến đây. Không ngờ lại tình cờ gặp các chị."
Cô ấy ngừng lại một chút, gương mặt bỗng đỏ ửng.
"Rồi khi gặp các chị trên máy bay, lúc xuống anh Đới nói ở đây có một buổi đấu giá rất lớn. Thế nên em cũng tò mò đến xem cho biết."
Đường Khê nhìn gương mặt ửng đỏ của Nguyên Thanh, không hiểu ra sao:
"Ở đây nóng lắm sao? Sao mặt em lại đỏ bừng lên vậy?"
Cô ghé sát lại nghiêng đầu quan sát gương mặt Nguyên Thanh, nói với vẻ nghiêm túc.
Ngô Tinh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đúng là Đường Khê, một người mù tịt về chuyện tình cảm…
Ngô Tinh vừa cười vừa lắc đầu, không nói thêm gì.
Còn bên phía các chàng trai, họ thay đồ trong im lặng, không ai nói gì.
Chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng Quách Miểu Miểu tiếp tục chửi bới mấy người nước ngoài lúc nãy.
Ngô Hoài Xuyên nhận hộp thuốc từ nhân viên phục vụ, đứng trước gương soi toàn thân, tự mình bôi thuốc đơn giản lên vết thương.
Ngoài cửa, Đới Vũ Ninh đang đợi mọi người, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Gần đến giờ bắt đầu buổi đấu giá, anh ấy nhẹ nhàng gõ cửa và nhắc:
"Sắp đến giờ rồi, mọi người nhanh lên một chút."
Không lâu sau, cả hai cánh cửa phòng thay đồ đồng loạt mở ra. Mọi người đã thay quần áo chỉnh tề, sắp xếp lại tâm trạng, rồi cùng nhau tiến về hội trường.
- --
Tại một căn phòng bí mật trong khu đấu giá.
"Tin tức đã được lan truyền chưa?"
Một giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên, không mang chút cảm xúc nào.
Nếu Đường Khê có mặt ở đây thì chắc chắn cô sẽ kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Cô sẽ cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.
"Tin tức đã lan ra rồi. Người cần đến cũng đã đến. Vừa rồi còn xảy ra xô xát nữa..."
Một giọng nói khác đáp lại, đầy kính trọng.
Người đàn ông hơi nhíu mày:
"Đánh nhau? Cô ấy không sao chứ?"
Đối phương nghe thấy từ "cô ấy" liền hiểu ngay người được nhắc đến là ai.
"Không sao cả. Đám người kia bị đánh rất thê thảm, còn Đường tiểu thư thì hoàn toàn không bị gì."
Tất nhiên, câu trả lời này chỉ nói về Đường Khê. Những người khác có bị thương nhẹ, nhưng chuyện đó bị bỏ qua một cách không thương tiếc.
Làm việc bên cạnh thiếu gia nhiều năm, người kia hiểu rõ rằng thiếu gia chỉ quan tâm đến Đường Khê, những chuyện khác đều không quan trọng.
Nghe vậy, gương mặt đang nhíu lại của người đàn ông dần giãn ra.
"Tìm cơ hội giải quyết sạch đám người gây chuyện hôm nay."
"Vâng, thiếu gia."
Sau khi nhận lệnh, người kia cúi người rời đi.
Người đàn ông ngồi lại trong căn phòng tối mờ, trước mặt là một ô cửa kính trong suốt.
Tấm kính này chỉ nhìn được từ một phía. Anh lặng lẽ quan sát những người đang lần lượt bước vào hội trường phía dưới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");