Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 254




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đường Khê, đợi chút đã!"

Đường Khê ngơ ngác. Sao cứ mỗi lần mình định vào là lại có người cản đường vậy?

Quay lại, cô thấy Ngô Hoài Xuyên chạy lên cầu thang, theo sau là Ngô Tinh.

Nhìn vẻ mặt hai chị em nhà họ Ngô, Đường Khê biết ngay họ đã nhận lại nhau thành công, cuối cùng Ngô Hoài Xuyên cũng đã đồng ý quay về.

"Xin lỗi, Đường Khê. Hôm nay đã phá hỏng buổi lễ cắt băng của cô."

Ngô Tinh mở lời, vẻ mặt đầy áy náy.

Đường Khê cười xòa xua tay:

"Đừng nói vậy. Hai người kia là nhằm vào tôi. Chuyện này không liên quan đến chị em cô. Nếu phải nói lời xin lỗi thì có lẽ tôi mới là người nên nói."

Ngô Tinh vẫn khăng khăng rằng sẽ mời Đường Khê ăn một bữa để chuộc lỗi, nếu không trong lòng cô ấy sẽ không yên.

Về chuyện của Ngô Hoài Xuyên, Đường Khê cũng không hỏi thêm. Dù sao đây là chuyện gia đình của họ, cô không tiện can thiệp.

Tiễn chị em nhà họ Ngô đi, cuối cùng Đường Khê cũng bước vào bên trong bảo tàng.

Trời đã tối hẳn. Theo nguyên tắc thì lẽ ra bảo tàng phải đóng cửa trước hoàng hôn.

Nhưng vì hôm nay là ngày khánh thành, lại thêm những sự cố bất ngờ nên bảo tàng phá lệ mở cửa muộn hơn.

Dù gì cũng phải để chủ nhân của bảo tàng được tham quan tài sản của mình trước khi đóng cửa chứ.

Vừa bước vào, Đường Khê đã không kìm được sự kinh ngạc, đưa tay che miệng.

Đây thật sự là bảo tàng của cô sao?

Bảo tàng mang tên "Bảo tàng văn hóa Hoa Hạ", cái tên nghe thật "cao cấp".

Không gian bên trong rộng lớn, hoành tráng. Đường Khê không ngờ rằng nơi này lại trưng bày hơn mười nghìn hiện vật, mỗi món đều được sắp xếp chỉn chu và ấn tượng.

Thực chất, bảo tàng này chỉ mang tính chất của một bảo tàng tư nhân.

Tuy vậy, điều đó không ngăn được lượng khách đông đúc đến tham quan, chen chúc từng ngóc ngách.

Trong số những hiện vật trưng bày, tâm điểm chú ý nhất chính là chiếc giường cổ từng bị tháo rời.

Dù các hiện vật khác Đường Khê đã từng nhìn qua, nhưng riêng chiếc giường này thì cô vẫn chưa được thấy hình dạng hoàn chỉnh của nó.

Dọc theo dòng người và các biển chỉ dẫn, Đường Khê tiến sâu vào bên trong bảo tàng.

Hôm nay, trong bảo tàng xuất hiện không ít những gương mặt quen thuộc, vốn chỉ thấy qua truyền hình.

Họ hoặc là những người đam mê cổ vật, hoặc là các doanh nhân nổi tiếng.

Đường Khê cũng không hiểu tại sao bảo tàng tư nhân nhỏ bé của mình lại có thể thu hút được nhiều nhân vật lớn như vậy.

Có lẽ họ không phải đến vì cô, mà là vì các cổ vật.

Trên đường đi, cô nghe thấy những tiếng trầm trồ từ đám đông xung quanh:

“Chiếc trâm vàng này thật đẹp! Xem phần giới thiệu, nó đã tồn tại hàng ngàn năm rồi, mà vẫn được bảo quản tốt như mới, tinh xảo quá!”

“Tất cả đều là bộ sưu tập cá nhân của bà chủ bảo tàng! Thật lộng lẫy! Khu vực trang sức này cứ lấp lánh ánh vàng, ước gì tất cả đều thuộc về mình...”

“Nhanh lên, bên trong còn nhiều bảo vật đẹp hơn nữa, đừng đứng đây mãi.”

“Những hiện vật này chưa qua phục chế mà vẫn đẹp như thế, thậm chí còn ấn tượng hơn cả nhiều bảo tàng lớn!”

Nghe những lời khen ngợi, tâm trạng Đường Khê phấn khởi hẳn lên.

Khu vực trưng bày chiếc giường cổ nằm ở trung tâm bảo tàng.

Vì không tìm được tủ kính trưng bày đủ lớn, nên chiếc giường được đặt trực tiếp trên sàn, xung quanh chỉ có dây chắn bảo vệ.

Không có tủ kính bao quanh khiến người xem càng nhìn rõ chi tiết hơn.

Khi Đường Khê đến nơi, đám đông đã vây kín khu vực trưng bày.

Cô chỉ có thể mơ hồ thấy được phần khung giường từ xa, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên vì mức độ thu hút của nó.

“Quả thật rất đông, chưa thấy hiện vật nào lại được chú ý đến vậy.”

“Cô là... bà chủ bảo tàng Đường Khê phải không?”

Đang cố nhón chân nhìn kỹ hơn thì Đường Khê bất chợt nghe thấy một giọng nói tiếng Trung không mấy lưu loát vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, cô ngạc nhiên nhận ra người đang đứng trước mặt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.