(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại sao tất cả mọi người đều đứng về phía Đường Khê?
Thẩm Ý nhìn chằm chằm vào Đường Khê với ánh mắt độc ác, rồi lại lướt sang Đường Tuyết, kẻ đồng lõa vô dụng.
Đúng là một đứa ngu ngốc vô dụng, chẳng làm được việc gì nên hồn, còn kéo cả cô ta vào rắc rối này.
“Đường Khê, đồ khốn! Cô đã bỏ bùa mê gì với Quách Miểu Miểu? Lại còn bày mưu lấy lòng cả nhà họ Quách! Tôi có làm ma cũng không tha cho cô đâu!”
Thẩm Ý hét lên, ánh mắt điên cuồng, nếu không bị bảo vệ giữ chặt thì chắc đã lao tới chỗ Đường Khê.
Quách Miểu Miểu cực kỳ chán ngán, lên tiếng trước cả Đường Khê.
“Cô phiền quá rồi đấy! Ai chẳng biết Quách Miểu Miểu tôi là kẻ đào hoa nhưng chưa bao giờ chuyên tình với ai. Đã chia tay rồi thì dứt khoát, cô nghe không hiểu sao? Không phải tôi đã đưa cô mấy trăm vạn phí chia tay rồi sao? Cô lại ác độc đến mức dùng cách này để hủy hoại Đường Khê? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ bước chân vào nhà họ Quách! Không chỉ gia đình tôi, mà ngay cả tôi cũng không đời nào cho phép! Tôi và Đường Khê là bạn tốt nhiều năm nay, thậm chí còn là bạn sống chết có nhau, cô nghĩ cô có thể bôi nhọ được sao? Hôm nay chuyện này, nhà họ Quách nhất định sẽ kiện cô ra tòa. Chờ hầu tòa đi!”
Nói xong, ánh mắt Quách Miểu Miểu đầy vẻ khinh bỉ, như nhìn thêm một giây cũng khiến anh ta buồn nôn.
“Nhà họ Ngô cũng sẽ kiện cô vì tội xâm phạm danh dự của em trai tôi.”
“Công ty nhà họ Đào cũng sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý.”
“Và còn nhà họ Nguyên. Đại tiểu thư của chúng tôi đã bị cô bôi nhọ nặng nề. Cứ chờ xem hậu quả đi!”
Khi màn kịch ồn ào kết thúc, buổi lễ cắt băng khánh thành cũng chính thức hoàn tất.
Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại một số ít người ở lại.
Đường Khê cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô định quay người bước vào bên trong bảo tàng để tham quan. Từ khi mọi thứ được đưa đến, cô giao hết cho nhân viên quản lý mà chưa có cơ hội tự mình xem xét.
"Chị Đường!"
Nguyên Thanh lên tiếng, chặn bước chân của Đường Khê.
Cô ấy lo lắng bước đến gần, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Đường Khê mỉm cười, trông không hề bận tâm:
"Em muốn nói chuyện vừa rồi đúng không?"
Nguyên Thanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nhỏ nhẹ:
"Chị có vì em là người nhà họ Nguyên mà từ giờ sẽ không để ý đến em nữa không?"
Đường Khê thoáng bất ngờ, hỏi lại:
"Tại sao vì em là người nhà họ Nguyên mà chị phải không để ý đến em?"
Nguyên Thanh ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh:
"Vì trước đây nhà họ Nguyên đã đối xử không tốt với chị và Quách Miểu Miểu..."
Hóa ra là vì lý do này. Đường Khê quả thực không thích người nhà họ Nguyên, nhưng cô vẫn luôn giữ nguyên tắc: mọi thứ đều có ngoại lệ.
Nguyên Thanh không lớn lên trong môi trường của nhà họ Nguyên nên không bị những lề thói tiêu cực của họ ảnh hưởng.
Hiện tại, nhà họ Nguyên muốn nhận cô ấy về rõ ràng chỉ vì gia tộc này đang thiếu người kế nghiệp.
Đường Khê nắm lấy tay Nguyên Thanh, nhẹ nhàng nói:
"Em là em, nhà họ Nguyên là nhà họ Nguyên. Chị tin rằng em có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình. Huyết thống là điều không thể thay đổi, nhưng em hoàn toàn có thể trở thành người mà em mong muốn."
Nguyên Thanh thoáng ngẩn người. Lời nói của Đường Khê khiến cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước mắt.
"Cảm ơn chị, chị Đường. Hôm nay em bảo mấy người kia chờ bên ngoài, em cũng không muốn về nhà họ Nguyên. Nhưng khi nhìn thấy ông ấy muốn quỳ xuống van xin, em không đành lòng... Em sẽ không để họ làm tổn thương chị đâu."
Đường Khê cười dịu dàng, khẽ gật đầu.
Nhà họ Nguyên giờ đã suy yếu, không còn hung hăng như trước kia. Chắc chắn họ cũng không dám làm điều gì quá đáng nữa.
Nguyên Thanh rời đi, Đường Khê định quay vào bảo tàng thì lại có người gọi cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");