Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 238




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); E là cậu ta cố ý chờ ở nơi bọn họ phải đi qua rồi giả vờ như đã tắt thở. Không biết là có mưu đồ gì.

Cố Hành Chu liếc nhìn về phía sườn dốc ở xa, không nói gì mà chỉ quay đầu rời đi.

Ở phía xa, hoàng đế Bắc Dương bật cười khúc khích, nhỏ giọng thì thầm:

“Đúng là vô tình thật...”

....

Đường Khê trở về nhà, tranh thủ dọn dẹp và kiểm tra lại những món đồ trong chiếc két sắt.

Hiện tại, ngày khai trương bảo tàng đã cận kề.

Ông Lưu đã mang những món đồ cổ được phục chế, bao gồm cả chiếc giường cổ và một số di vật đến bảo tàng.

Bây giờ chỉ còn lại những món đồ trong két sắt của Đường Khê.

Khi dọn dẹp, Đường Khê nhìn thấy chiếc vòng ngọc hoàng thạch mà Cố Hành Chu đã tặng cô.

Nhớ lại những lời hắn từng nói, cô nhìn chiếc vòng một hồi lâu.

Dù chưa rõ ngọc hoàng thạch này có điều gì đặc biệt, nhưng nếu đây là di vật của mẹ Cố Hành Chu thì chắc hẳn không có gì bất thường.

Nghĩ vậy, Đường Khê quyết định đeo lại chiếc vòng, còn chiếc nhẫn vẫn để trong hộp trang sức.

Khi chiếc vòng nằm gọn trên cổ tay, cô bất giác ngắm nhìn và trầm trồ một mình.

Phải công nhận rằng thẩm mỹ của người xưa đúng là đỉnh cao, chiếc vòng làm tay cô trông trắng hơn hẳn vài tông.

Đêm đó, Đường Khê có một giấc mơ đầy kỳ lạ.

Cô thấy mình lơ lửng trên không trung, xung quanh là tiếng vó ngựa vang dội và mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.

Trong màn sương trắng dày đặc, cô cố gắng quạt tay để tránh bớt mùi khó chịu, nhưng cơn buồn nôn vẫn kéo đến.

Phía trước, một nữ tử mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, tóc búi cao, đứng sừng sững giữa chiến trường đầy rẫy xác người.

Khung cảnh rợn người làm Đường Khê lạnh sống lưng, một nỗi sợ hãi khổng lồ trào lên trong lòng.

Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

Người nữ tử đầy máu me, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến Đường Khê run rẩy.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, nữ tử kia dần tiến về phía Đường Khê.

Đường Khê cố gắng xuyên qua lớp sương trắng để nhìn rõ hơn khuôn mặt của người này, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì khung cảnh xung quanh đã đột ngột thay đổi.

Lần này, cô thấy mình đứng bên một vách núi cao chót vót, vào một đêm tối tĩnh mịch.

Không còn mùi máu tanh ghê rợn nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, hít lấy từng ngụm không khí trong lành.

Trong ánh trăng mờ ảo, một nữ tử từ từ bước ra từ bóng tối, trên tay cầm một vò rượu và một phong thư.

Dáng đi lảo đảo, nữ tử không ngừng tiến về phía vách núi.

Đường Khê vội vàng chạy đến ngăn cản.

Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người này, cô không khỏi hít một hơi lạnh.

Nữ tử này quá đẹp, nét đẹp hoàn hảo như được điêu khắc bởi một nghệ nhân tài ba.

Làn da trắng ngần, đôi môi nhỏ nhắn như trái anh đào, và gương mặt thanh tú đầy sức hút.

Dù chỉ mặc một bộ giáp ôm sát, không trang điểm nhưng vẻ đẹp ấy vẫn làm lu mờ tất cả.Điều khiến Đường Khê càng kinh ngạc là khuôn mặt của nữ tử này giống hệt Cố Hành Chu!

Từng đường nét từ đôi mắt, sống mũi đến đôi môi cứ như được đúc từ cùng một khuôn mẫu.

"Chẳng lẽ đây là...?"

Đường Khê còn đang suy nghĩ thì nữ tử đã tiến sát đến mép vực.

"Đừng đi nữa! Phía trước là vách núi! Này, dừng lại!"

Đường Khê hét lên, nhưng giọng cô không thể chạm đến tai của nữ tử kia.

Cô đưa tay định kéo nữ tử đó lại, nhưng phát hiện bàn tay mình xuyên qua cơ thể người ấy.

Mùi rượu nồng nặc trên người nữ tử kia làm Đường Khê nhăn mũi khó chịu.

Nhìn gương mặt đẫm lệ của nữ tử trước mặt, Đường Khê thử hỏi:

"Cô là Khương Hòa đúng không?"

Không có tiếng đáp lại, nữ tử kia vẫn tiếp tục bước đi.

Đường Khê bừng tỉnh: “Mình đang mơ.”

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không hiểu vì sao mình lại mơ thấy Khương Hòa – một người mà cô chưa từng gặp mặt.

Nữ tử đứng sát mép vực, ngửa đầu uống cạn vò rượu trong tay, sau đó ném vò rượu xuống dưới.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.