Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 237




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau một lúc suy nghĩ, Cố Hành Chu không kiềm được, lên tiếng hỏi:

"Ngươi thiếu tiền tiêu sao?"

Lời nói của hoàng đế Bắc Dương bỗng dưng khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Cố Hành Chu, nghiêm túc trả lời:

“Ta không thiếu tiền, nhưng ta thích cảm giác kiếm tiền.”

Khóe miệng của Cố Hành Chu hơi co giật, còn Tần Nhị thì đứng đơ ra, không tin nổi vào tai mình.

Gì cơ? Hoàng đế Bắc Dương thích làm ăn?

Không phải nói rằng dân Bắc Dương ai nấy đều khao khát làm quan sao? Thế mà vị hoàng đế Bắc Dương này lại khác thường đến thế ư?

Cố Hành Chu cũng không khỏi ngạc nhiên trước câu trả lời này của hoàng đế Bắc Dương.

Chẳng trách khi nãy nói về vị đại thần kia, hắn ta lại cười khoái chí đến vậy.

Tưởng là có âm mưu gì, hóa ra hắn ta chỉ đơn giản là thật sự vui vẻ mà thôi.

Cố Hành Chu ngẫm nghĩ một lúc, nếu mở cửa hàng bán văn phòng phẩm ở Bắc Dương, cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Hơn nữa, điều đó còn có thể giúp ích cho kế hoạch sau khi hắn quay về Nam Triều. Nghĩ vậy, hắn liền đồng ý.

“Được thôi, chuyện mở cửa hàng các ngươi tự làm, ta chỉ phụ trách cung ứng hàng hóa.”

Tần Nhị đứng bên cạnh, nhìn Cố Hành Chu, bất giác cảm thấy tò mò. Vị thế tử trước giờ không thích làm ăn, sao tự dưng lại nhiệt tình với chuyện kinh doanh như vậy? Chắc chắn là bị thế tử phi ảnh hưởng rồi.

Nghe thấy lời của Cố Hành Chu, Hoàng đế Bắc Dương lập tức vui mừng ra mặt.

“Vậy thì quyết định vậy đi, cuối năm chia lợi nhuận. À, ngươi còn hàng tồn kho không? Ta đã chọn được địa điểm mở cửa hàng rồi, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để ngươi lỗ vốn, chắc chắn sẽ lời to.”

Cố Hành Chu nhướng mày, không khỏi kinh ngạc trước khả năng hành động nhanh nhẹn của hắn. Nhìn ra được rằng hắn thật sự rất thích kiếm tiền.

Tối nay, Cố Hành Chu vừa hay mang về một lô hàng từ chỗ Đường Khê, nhưng đó là để ngày mai bày bán ở chợ.

Hoàng đế Bắc Dương nghe xong, liền phất tay:

“Không sao, nơi các ngươi bày hàng, gần đó chính là cửa hàng của ta. Đem thẳng hàng vào cửa hàng mà bán là được.”

Cố Hành Chu không nói thêm gì, sau đó quay về liền sai người chuyển hàng đến ngôi nhà mà hoàng đế Bắc Dương bí mật mua ở bên ngoài.

Tại ngôi nhà đó, hoàng đế Bắc Dương và Cố Hành Chu đã ký kết một thỏa thuận, trong đó có điều khoản bảo mật của cả hai bên.

Thỏa thuận này được ký dưới danh nghĩa cá nhân của hai người, vì chẳng ai muốn để người khác biết.

Nếu để đám quan lại bảo thủ kia biết quốc quân không quan tâm việc nước, lại thích buôn bán, e là họ sẽ tức đến mức đòi sống đòi chết.

Ngày hôm sau, Cố Hành Chu dẫn đoàn khởi hành lên đường. Sau khi thỏa thuận chuyện làm ăn với hoàng đế Bắc Dương, hắn cũng không cần tự mình bày hàng bán nữa.

Trước khi đi, hoàng đế Bắc Dương mặc bộ y phục nhẹ nhàng, cưỡi ngựa đứng chờ sẵn ngoài thành, nhìn về phía đoàn người từ xa xa.

Cố Hành Chu thấy bóng dáng ấy cũng chẳng hề bất ngờ.

“Thế tử, có cần ta qua đó từ biệt không?”

Tần Nhị bước tới hỏi.

Cố Tuyết Trúc quay đầu nhìn về phía sườn dốc cao ở đằng xa.

Từ xa có thể thấp thoáng nhận ra đó là một thiếu niên tuấn tú. Hoàng đế Bắc Dương thấy Cố Tuyết Trúc nhìn về phía mình, còn vui vẻ vẫy tay.

Thấy vậy, Cố Hành Chu liền bước đến chắn trước mặt Cố Tuyết Trúc, che khuất tầm nhìn của nàng ấy.

“Không cần, chúng ta đi thôi.”

Cố Tuyết Trúc không hiểu tại sao Cố Hành Chu lại che trước mặt mình như vậy.

Cố Hành Chu nhìn ra được sự thắc mắc của nàng ấy, liền lạnh nhạt giải thích.

“Thằng nhóc đó không phải loại người dễ đối phó đâu, nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng thật ra bụng đầy mưu mô.”

Cố Hành Chu nghĩ lại cuộc trò chuyện giữa hai người họ tối qua, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị.

Cái gì mà thiếu chút nữa đã chết, là thuốc của hắn cứu tên nhóc ấy, thiếu niên này tuổi còn nhỏ đã cực kỳ tâm cơ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.