(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Khê dẫn Cố Hành Chu đi sâu vào trong kho, tay nhanh chóng xé lớp giấy bọc bên ngoài.
"Nhìn này, tất cả đều ở đây."
Cố Hành Chu nhìn một kho hàng đầy ắp, nhiều hơn hẳn lần trước. Hắn thầm tính toán, lần này chắc chắn sẽ thu về một khoản kha khá.
Hắn lấy ra một cuốn sách được bọc trong lớp da thú từ trong ống tay áo.
"Ta tình cờ thấy thứ này ở Bắc Dương quốc. Ta cũng không đọc được chữ trên đó. Nhưng không phải cô nói rồi sao, hễ là sách bản đơn lẻ thì đều đáng giá. Đây là sách bản đơn lẻ, tặng cô."
Đường Khê nhận cuốn sách đã ngả màu vàng, bìa và các trang sách có phần rách nát, giấy thô ráp, lật giở lên còn vương một lớp bụi mỏng.
"Anh định dùng thứ này để qua mặt tôi à? Cái này liệu có đáng tiền không đây?"
Đường Khê không tin nổi. Gì chứ, bây giờ Cố Hành Chu lại keo kiệt đến mức chỉ tặng cô một cuốn sách cũ?
Trước kia hắn còn mang vàng bạc châu báu đến, giờ chỉ là một cuốn sách tả tơi sao?
Cô mở sách ra xem qua, bên trong là những dòng chữ ngoằn ngoèo như sâu bò, kèm theo một vài hình vẽ phức tạp ở mỗi trang.
Cuốn sách khá nặng và có vẻ cổ xưa, nhưng Đường Khê vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Cố Hành Chu bật cười trước phản ứng của cô.
"Đúng là cô chỉ biết đến tiền bạc. Vậy đây, thêm cái này."
Nói rồi, hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm vàng sáng loáng.
"Nếu theo cách cô nói thì đây là vàng 999 nguyên chất."
Đường Khê nhìn cây trâm vàng lớn trong tay hắn, hai mắt lập tức sáng rực lên.
"Đúng là anh rất hiểu tôi! Tôi chỉ thích những thứ xa hoa thế này thôi!"
Cô đón lấy cây trâm vàng, ngắm nghía từng đường nét hoa văn tinh xảo được chạm khắc tỉ mỉ trên đó. Cây trâm không chỉ đẹp mà còn khá nặng, ước chừng phải lên đến hơn nửa cân.
"Phát tài rồi!"
Cuốn sách mà Cố Hành Chu đưa lúc đầu đã bị cô vứt sang một bên. Đường Khê dùng hai tay nâng niu cây trâm vàng, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng, cứ như thể đang nhìn một món hời to lớn.
Cố Hành Chu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà mỉm cười lắc đầu. Sau đó, hắn quay trở lại đẩy chiếc xe hàng đầy ắp ra phía cửa sau kho hàng.
Vốn dĩ hắn định ở lại lâu hơn, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, hắn tiến đến bên Đường Khê nói với giọng điệu hơi bất lực.
"Đường cô nương, hôm nay ta phải đi trước rồi."
Đường Khê ngạc nhiên hỏi, "Tại sao? Anh có việc gấp à?"
Cố Hành Chu thở dài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Chúng ta đến Bắc Dương quốc vốn chỉ để buôn bán đôi chút, không ngờ việc bày sạp hàng lại khiến quốc vương Bắc Dương chú ý. Ông ấy còn cử người mời ta tham dự yến tiệc ở trong cung tối nay. Chưa rõ họ có ý định gì."
"Liệu có phải họ muốn hợp tác không? Anh xem, những thứ này bán chạy thế cơ mà."
Đường Khê lập tức hào hứng, đôi mắt sáng lên như thể đã ngửi thấy mùi tiền bạc.
Nếu Bắc Dương quốc muốn hợp tác, chẳng phải sẽ có cơ hội mở rộng kinh doanh sao? Khi đó lợi nhuận sẽ tăng vọt!
Cố Hành Chu nhìn ánh mắt rực sáng của cô mà không nhịn được cười.
"Chưa chắc đâu. Đợi đến khi ta gặp họ mới biết rõ."
Đường Khê nhìn thẳng vào mắt Cố Hành Chu, nghiêm túc căn dặn:
"Anh nhớ cẩn thận nhé."
Cố Hành Chu mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng:
"Yên tâm, Bắc Dương quốc vốn lấy văn trị quốc, võ quan rất ít, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Dứt lời, Cố Hành Chu nhanh chóng cùng với một xe hàng hóa quay trở lại thời đại của mình, không có nhiều thời gian trò chuyện.
Lần này, đoàn của hắn có đến năm nghìn người cùng xuất phát. Một đoàn người rầm rộ như vậy, nếu ai không biết thì có khi sẽ tưởng rằng đây là một đội quân ra trận.
Không có đủ phòng trống trong thành nên cả đoàn phải đóng trại bên ngoài, trên một bãi đất trống rộng lớn.
Ở đó, trong làn sương trắng mờ, bóng dáng của Cố Hành Chu xuất hiện, kéo theo số hàng hóa chất đầy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");