Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 231




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng Ngô Hoài Xuyên lại không có biểu hiện gì quá bất ngờ. Anh chỉ trầm ngâm, đôi mày nhíu lại sâu hơn.

"Tôi chắc chắn trên người mình không có gì đặc biệt. Lúc dì Lý nhặt được tôi, trên người tôi chẳng có thứ gì cả. Vậy nên, khả năng lớn là... trường hợp thứ hai."

Đường Khê vội vàng cắt lời anh, ngăn không để anh nghĩ sâu thêm.

"Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều. Đây chỉ là suy đoán của tôi, lỡ không phải thì sao? Anh có thể trực tiếp hỏi bố mẹ mình mà."

Ngô Hoài Xuyên lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ:

"Họ không chịu nói. Nếu chịu nói thì tôi đã chẳng lạnh nhạt với họ đến vậy."

Đường Khê suy nghĩ một lúc, rồi gợi ý:

"Vậy anh tìm Ngô Tinh đi. Chắc cô ấy lớn tuổi hơn anh, có thể biết rõ hơn về chuyện năm đó. Nếu cô ấy cũng không biết, thì với mối quan hệ rộng của mình, cô ấy chắc chắn sẽ tìm ra được."

"Nhưng... cô ấy có giúp tôi không?"

Ngô Hoài Xuyên bắt đầu do dự. Anh và người chị gái có quan hệ huyết thống này chỉ gặp nhau một, hai lần, hoàn toàn không thân thiết.

Nếu giờ anh tìm đến thì liệu cô ấy có đồng ý giúp đỡ không?

Thấy sự lưỡng lự của anh, Đường Khê động viên:

"Thử xem sao, biết đâu lại được. Tuy tôi chỉ gặp Ngô Tinh vài lần, nhưng cô ấy là người rất nhiệt tình. Anh phải bước qua rào cản tâm lý này, nếu không cứ mãi bị chuyện này đè nặng thì chẳng khác gì một cái gai trong lòng anh đâu."

Không rõ Ngô Hoài Xuyên có nghe lọt lời cô hay không, anh vẫn im lặng, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì.

Đường Khê cũng không ép anh. Đây là chuyện của riêng anh, cô chỉ là người ngoài nên không tiện can thiệp.

Sau khi ăn xong, Ngô Hoài Xuyên nhận được một cuộc điện thoại. Một lát sau, một chiếc xe tải nhỏ chạy tới, đỗ ngay trước nhà ăn.

"Anh Ngô, đây là mấy món tồn kho, tôi mang hết đến rồi."

Ngô Hoài Xuyên tiến tới, mở túi giấy kraft kiểm tra qua.

"Được, chuyển hết tới địa chỉ này giúp tôi. Một lát nữa chúng tôi sẽ qua đó."

Nói xong, anh quay lại nhìn Đường Khê, nở một nụ cười.

"Chuyện cô nói, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Giờ chúng ta đi dạo thêm chút nữa rồi kiểm tra lại hàng của cô, được chứ?"

Đường Khê xoa bụng, cảm thấy hơi căng.

"Ý hay đấy. Tôi ăn no quá rồi, đi lại cho tiêu bớt."

Cô đã xử lý sạch sẽ cả đĩa thịt đầy ụ, hoàn thành xuất sắc chiến dịch "dọn đĩa". Ngô Hoài Xuyên nhìn cô ăn mà không khỏi trợn mắt kinh ngạc.

Hai người đi dạo quanh trại trẻ một lúc, sau đó cùng lái xe đến kho hàng của Đường Khê.

Ngô Hoài Xuyên giảm giá cho cô, từ 20 vạn xuống còn 16 vạn.

Nhìn kho hàng đầy ắp, Đường Khê dự định đợi Cố Hành Chu đến để giao hết cho hắn.

Đứng trong kho, cô đang nhìn theo chiếc xe của Ngô Hoài Xuyên rời đi thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói vọng tới.

"Lần này người đưa cô về lại là ai?"

"Á!"

Đường Khê giật mình quay lại, thì thấy Cố Hành Chu đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

"Sao anh lại đến giờ này? Làm tôi sợ muốn chết!"

Cố Hành Chu thản nhiên đáp với giọng điệu u ám:

"Ta đến không đúng lúc à? Làm phiền cô sao?"

Đường Khê lườm hắn, không quên đảo mắt một vòng.

"Anh nghĩ nhiều rồi. Đó là ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, đưa đồ tới cho tôi. Anh nghĩ cái gì vậy chứ?"

Không hiểu sao cô lại thấy cần giải thích với hắn, mặc dù giữa họ chẳng có gì ngoài mối quan hệ hợp tác.

Sắc mặt Cố Hành Chu dịu lại, đôi lông mày cũng thả lỏng hơn.

"Cô lại nhập hàng sao? Làm sao cô biết văn phòng phẩm sẽ bán chạy?"

Cố Hành Chu nhìn cô, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Trong lòng Đường Khê thầm nhủ: Nể mặt anh là kim chủ lớn nên tôi mới không chấp nhặt với anh đấy.

Cô vuốt tóc, dáng vẻ kiêu hãnh, nói:

"Tất nhiên là tôi đoán trước được. Với công nghệ hiện đại của chúng tôi, các anh chắc chắn không cưỡng lại được. Đây gọi là tầm nhìn xa trông rộng, hiểu chưa?"

Cố Hành Chu khẽ cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng, dường như tâm trạng rất tốt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.