(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Khê nhận lấy, liếc mắt đọc:
"Công ty Angel, Ngô Hoài Xuyên, CEO..."
Ngô Hoài Xuyên nghe giọng đọc không to không nhỏ của cô, lập tức lúng túng, mặt hơi đỏ lên.
"Xin lỗi, tôi đưa nhầm, đưa nhầm rồi. Đây mới đúng."
Nói rồi anh luống cuống lục lọi trong hộp đựng danh thiếp, cuối cùng rút ra một chiếc danh thiếp trắng-xanh khác, rồi thu lại chiếc danh thiếp đưa sai trước đó.
Cảnh tượng này khiến Đường Khê không nhịn được bật cười.
Cô đùa: "Ông chủ Ngô đúng là sở hữu nhiều ngành nghề thật đấy. Xem ra việc kinh doanh của anh đâu chỉ giới hạn ở cửa hàng văn phòng phẩm này."
Ngô Hoài Xuyên cười ngượng ngùng, rõ ràng hôm nay quá vội vàng, nên dẫn đến nhầm lẫn vụng về.
"Đừng nói thế, cô Đường. Công ty Angel là dự án tôi đầu tư để hỗ trợ trại trẻ mồ côi, không phải vì lợi nhuận. Tôi vẫn phải dựa vào các công việc kinh doanh khác để duy trì hoạt động này."
Nếu câu này được nói ra từ miệng người khác thì có lẽ Đường Khê sẽ không tin.
Nhưng trước mặt cô là một chàng trai trẻ tuổi, môi hồng răng trắng, dáng vẻ cao ráo lại ngay thẳng. Hoàn toàn không giống kiểu doanh nhân mưu mô, tính toán.
So với Đào Hành Tung thì người đàn ông này có vẻ non nớt hơn nhiều, nhưng chính sự non nớt ấy lại khiến anh trông thật chân thành.
"Trại trẻ mồ côi? Anh đúng là người tốt."
Đường Khê nói với lòng cảm phục thực sự.
Ngô Hoài Xuyên ngượng ngùng gãi đầu, nở một nụ cười khiêm tốn.
"Thú thật với cô, cửa hàng văn phòng phẩm này làm ăn không tốt. Nhưng tôi vẫn chưa đóng cửa, bởi vì nó có thể cung cấp dụng cụ học tập cho bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi. Nếu không vì lý do đó, chắc tôi đã trả lại mặt bằng này từ lâu rồi. Tiền thuê ở đây đắt kinh khủng..."
Nói rồi, anh cứ như mở chiếc hộp Pandora, bắt đầu huyên thuyên không ngừng, cứ như một bà mẹ hay lo lắng.
Đường Khê cảm thấy nói chuyện với anh rất hợp nên trò chuyện một hồi, thậm chí Ngô Hoài Xuyên còn mời cô đến tham quan trại trẻ mồ côi vào dịp khác.
Đường Khê vui vẻ đồng ý ngay:
"Nói thật, trại trẻ mồ côi cũng là nơi tôi lớn lên. Nhưng trại tôi ở ngày xưa đã đóng cửa từ lâu, các thầy cô ở đó cũng không còn liên lạc nữa."
Nghe về hoàn cảnh của Đường Khê, phản ứng của Ngô Hoài Xuyên lại khác với những người khác.
Người khác thường tỏ vẻ xót xa hoặc tiếc nuối, nhưng anh lại có vẻ phấn khích.
"Thật sao? Cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi à? Thế nào, chẳng phải rất tốt sao? So với việc phải sống nhờ ở nhà họ hàng, còn chẳng biết bị đối xử thế nào, thì ở trại trẻ mồ côi vẫn tự do hơn nhiều. Có bạn bè, lại được đi học, cuộc sống chẳng phải thoải mái hơn à?"
Đường Khê bắt đầu hứng thú với quan điểm mới mẻ của anh.
"Vậy... chẳng lẽ anh cũng lớn lên trong trại trẻ mồ côi?"
"Đúng vậy, tôi ở đó đến năm 18 tuổi. Vậy nên sau này, khi có điều kiện, tôi đã đầu tư vào một trại trẻ, thuộc công ty Angel. Công ty này chủ yếu cứu trợ động vật hoang, nhưng về bản chất thì các dự án cũng tương tự nhau thôi."
Ngô Hoài Xuyên càng nói càng hứng khởi, toát lên vẻ năng động như một đứa trẻ.
"Ông chủ, kiểm kê xong rồi. Hàng tồn đủ cả, chỉ có vài món văn phòng phẩm là còn ít, hiện tại trong kho đã hết hàng."
Nhân viên Tiểu Vương chạy tới, thở hổn hển, vừa nói vừa giơ mấy món đồ trong tay.
"Thiếu món nào?"
Nhân viên đưa các món đồ tới, giải thích:
"Những món này: sổ lò xo, bút chì kim và bộ mực dành cho bút lông."
Ngô Hoài Xuyên lập tức trở nên nghiêm túc. Anh lấy điện thoại ra, chụp ảnh các món đồ rồi gọi điện.
"Kiểm tra giúp tôi xem ở nhà máy còn hàng không? Sao lại mang đi trại trẻ? Chúng đâu có cần dùng mấy thứ đó... Được rồi, tôi sẽ qua lấy ngay."
Cúp máy, anh quay sang Đường Khê, có chút áy náy nói:
"Cô Đường, mấy món này đều còn hàng, nhưng hiện tại chúng đang được gửi ở trại trẻ. Tôi sẽ lái xe qua đó lấy về ngay. Cô cho tôi địa chỉ, tôi sẽ giao hàng tận nơi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");