Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 225




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); #Blogger ẩm thực hạng 108 tự cho không coser #

Cô đúng là một blogger chuyên về ẩm thực và cũng thuộc hạng 108 nhưng từ khi nào Cố Hành Chu lại trở thành coser vậy?

Đường Khê nhíu mày suốt cả quá trình đọc, nhấn vào bài viết và hoàn toàn chết lặng.

Cô đã hiểu thế nào là "một bức ảnh mở đầu, câu chuyện sau đó đều do trí tưởng tượng thêu dệt."

Trong bài viết, họ đăng kèm hình ảnh chụp từ buổi livestream, đúng khoảnh khắc cô mỉm cười nhìn Cố Hành Chu.

Bên dưới, hàng loạt bình luận đồng loạt xuất hiện:

"Cô gái mê trai này không xứng với anh ấy!

"Nhìn kiểu si mê của cô ta là biết chắc chắn đang tự mình đa tình!"

Thậm chí còn có những lời lẽ xúc phạm thô bỉ, khiến Đường Khê vừa đọc vừa cạn lời.

Những thứ này thật sự chẳng ăn nhập gì cả! Dưới mục "Hot Search" vẫn còn vài bài viết khác liên quan đến cô và Cố Hành Chu.

Tính ra có đến bảy, tám bài viết đều xoay quanh hai người họ, với hàng trăm nghìn từ khóa được tạo ra. Mức độ bàn tán này chẳng khác gì một ngôi sao giải trí!

Đường Khê tiện tay mở thử vài bài viết, nội dung đủ kiểu, khen có, chê có, nhưng đa phần là chỉ trích đến từ những kẻ thích công kích trên mạng.

Mấy lời đó không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của cô. Đường Khê đọc chúng như thể đang xem câu chuyện của người khác.

Chỉ là cô không ngờ buổi livestream ngắn ngủi vài phút với Cố Hành Chu lại gây ra cơn sốt lớn đến vậy.

Hóa ra việc "nổi tiếng" thật sự chỉ là nhờ vào may mắn. Chính bản thân cô cũng không hiểu nổi, tại sao Cố Hành Chu chỉ chào hỏi vài câu, nói tổng cộng không đến ba câu...

Mà như thế cũng đủ lên hot search?!

Đường Khê lướt qua vài bình luận, càng xem càng thấy buồn chán. Sau đó, cô trả lời vài tin nhắn từ bạn bè rồi tắt điện thoại ngay lập tức.

Những chuyện ngoài kia không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn yên tĩnh làm một phú bà giàu có.

"Chị là Đường Khê, blogger nổi tiếng đúng không?"

Lúc Đường Khê đang xem điện thoại, cô nhân viên đứng gần đó cứ liếc nhìn cô.

Đường Khê không thể làm ngơ được nữa, đành ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình.

Đường Khê mỉm cười, không chút ngạc nhiên. "Ừ, đúng là tôi."

"Thật là chị sao! Em biết mà, mấy tấm ảnh xấu trên mạng chắc chắn là cố tình dìm chị thôi. Chị ngoài đời xinh hơn nhiều, còn đẹp hơn cả trên livestream nữa. Chắc chắn không như lời người ta nói đâu!"

Đường Khê cười gượng. Cô cũng thấy mấy bức ảnh đó, có người còn chỉnh sửa để khiến cô trông xấu hơn. Nhìn kỹ thì chẳng còn giống cô chút nào, khác xa hình ảnh động trên livestream, vậy mà lại có rất nhiều người tin.

"Không sao đâu, em đừng để ý mấy lời linh tinh trên mạng. Họ thích nói gì thì cứ để họ nói."

Cô nhún vai một cách thờ ơ, chẳng thể làm gì hơn, vì cũng đâu thể bịt miệng được cả thiên hạ.

Cô gái nhỏ nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, hai tay ôm chặt chiếc điện thoại, đầy vẻ mong chờ.

"Vậy... chị cho em chụp chung một tấm được không?"

Đường Khê sững người một lúc. Không thể nào... cô đã nổi đến mức này rồi ư?

Nhưng ngay sau đó, cô mỉm cười đồng ý.

"Được chứ, lại đây nào."

Lần đầu tiên có người xin chụp ảnh chung, Đường Khê thấy cũng thú vị.

Cô gái nhỏ mở camera trước, tạo dáng rồi chụp liên tục mấy tấm.

Đúng lúc đó, điện thoại cô gái nhận được cuộc gọi, Đường Khê thở phào nhẹ nhõm.

Cười đến mức cơ mặt cũng mỏi rồi.

"Vâng, tôi đang ở quầy thu ngân tầng ba. Vâng, đúng rồi, quản lý, chúng tôi đều ở đây."

Nói xong, cô gái nhỏ cúp máy và quay sang báo.

"Chị Đường, quản lý đến rồi, đang lên ngay bây giờ."

Đường Khê đứng dậy, nhìn xuống lầu dưới.

Trong cửa hàng rộng lớn, cô nghe rõ tiếng giày da vang lên "cộc cộc cộc" từ dưới cầu thang.

Nghe có vẻ rất gấp gáp.

Chẳng mấy chốc, cô thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước lên từ cầu thang.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đeo kính gọng vàng, mái tóc được chải gọn gàng không chút lộn xộn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.