(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chủ quán, chiếc bút này do cao nhân phương nào chế tạo vậy? Vừa mảnh vừa dễ viết, còn tốt hơn cả bút lông!"
Trên sạp hàng, một tờ giấy trắng tinh, chính là loại giấy A4 hiện đại được bày ra để khách hàng thử nghiệm. Các học giả ngồi xổm, lần lượt thử từng loại bút và tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
"Chiếc bút chì này, thật không thể tin nổi, chỉ cần dùng một mẩu nhỏ này để tẩy đã có thể xóa sạch chữ mà không để lại dấu vết nào, đúng là kỳ diệu!"
"Giấy này trắng như tuyết, viết lên thật êm tay. Kết hợp với bút mực nước, đúng là một cặp hoàn hảo!"
"Và quyển sổ này, tuy hơi sặc sỡ một chút nhưng rất phù hợp để phu nhân ta dùng khi đọc sách hay viết lách. Các nữ tử chắc chắn sẽ thích. Nếu muốn gây ấn tượng với ai đó thì hãy mua những quyển đẹp thế này, mỗi quyển đều có hoa văn khác nhau, độc nhất vô nhị!"
Mấy người vây quanh Tần Nhị, túm tụm đến mức suýt làm hắn nghẹt thở.
Từ góc nhìn của mình, hắn vừa vặn thấy Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc trên lầu hai của quán trà.
Nhận được ánh mắt cầu cứu đầy khổ sở của Tần Nhị, Cố Hành Chu chỉ gật đầu một cái.
Hiểu ý, Tần Nhị bèn hét lên một tiếng lớn.
"Mọi người đừng chen nữa!"
Hắn vừa nói vừa giơ một tay lên vẫy.
"Ngày mai, đúng giờ này, ta vẫn sẽ ở đây. Những món hôm nay bán xong thì ngày mai vẫn sẽ có. Yên tâm đi, ai muốn mua đều sẽ mua được!"
Nghe vậy, đám đông học sinh liền vỗ tay, không còn vội vàng tranh giành nữa. Dù sao ngày mai vẫn có, chờ thêm một ngày thì có sao đâu?
Từ lúc Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc ngồi xuống trong quán trà đến lúc mấy người Tần Nhị bán sạch hàng vẫn chưa đầy một khắc đồng hồ.
Nhìn quầy hàng trống trơn, Tần Nhị cùng đồng bọn bắt đầu thu dọn, chuẩn bị ra về.
Bên kia, Đường Khê đang đi dạo trong cửa hàng văn phòng phẩm, vẫn không ngừng nhập thêm hàng.
Cô có một linh cảm mãnh liệt rằng lô hàng văn phòng phẩm đưa cho Cố Hành Chu chắc chắn sẽ bán hết, thậm chí còn bán rất chạy.
Để tiết kiệm thời gian, cô đến cửa hàng văn phòng phẩm lớn nhất ở trung tâm thành phố, nơi có đủ mọi loại dụng cụ.
Trong góc còn có vài cuốn sách bán chạy, nhưng vì cửa hàng chủ yếu bán văn phòng phẩm nên sách được xếp riêng ở một khu vực.
Mục tiêu chính của Đường Khê hôm nay là văn phòng phẩm.
Cô phát hiện văn phòng phẩm ở đây không chỉ đẹp mà còn tiện dụng hơn nhiều so với lô hàng cô từng bán cho Cố Hành Chu.
Đồ đẹp thì có thể nhập về, nhưng cũng không nên lấy quá nhiều.
Dù ở Bắc Dương quốc, cả nam và nữ đều có thể tham gia kỳ thi hoàng gia, nhưng lực lượng chính vẫn là nam giới.
Vì vậy, cô quyết định nhập nhiều hàng thực dụng hơn, còn sổ tay đẹp thì chỉ nhập ít.
Đường Khê tìm một chiếc xe đẩy, rồi vừa đi vừa chọn lựa.
Cô ngạc nhiên nhận ra văn phòng phẩm bây giờ vừa đẹp vừa hữu ích, lại còn không quá đắt, giá tốt hơn nhiều so với thời cô còn đi học.
Đường Khê chọn trước một số bút mực nước, đủ loại màu sắc và hoa văn khác nhau. Dù là xưa hay nay thì người trẻ đều khó cưỡng lại sức hút của những món đồ đẹp mắt.
Bản thân cô cũng không ngoại lệ, mỗi loại cô chọn một món, cuối cùng mới nhờ nhân viên lấy hàng từ kho ra theo số lượng lớn.
Cô còn nhìn thấy nhiều sản phẩm văn phòng sáng tạo, chọn thêm vài hộp bút khác nhau và một số giá sách để bàn.
Chiếc xe đẩy nhanh chóng chất đầy hàng, khiến nhân viên thu ngân cũng phải kinh ngạc khi cô đến thanh toán.
Trong cửa hàng này, chưa từng có ai mua nhiều đồ đến thế.
"Cô chắc chắn muốn mua từng này sao?"
Nhân viên nhìn chiếc xe đầy ụ mà không khỏi hoảng sợ.
Đường Khê mỉm cười thân thiện, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.
"Đúng vậy, tất cả là để cho học sinh ở trường. À, những món trong xe này, tôi muốn lấy mỗi loại một nghìn cái. Có đủ hàng không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");