(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn ông gật đầu, lấy ra một chiếc máy tính bảng. Đường Khê tò mò nhìn theo động tác của anh.
“Nhanh vậy? Anh đã làm xong bản thiết kế rồi à?”
Đường Khê ngạc nhiên, cầm lấy chiếc máy tính bảng anh đưa.
Đối phương không trả lời câu hỏi của Đường Khê, chỉ lấy ra một tập bản vẽ.
“Bản thiết kế mặt bằng cô gửi cho trợ lý, tôi đã xem qua. Việc cải tạo không quá khó. Sân trước có thể dọn sạch cỏ dại, sau đó trồng hoa hoặc san phẳng toàn bộ. Tuy nhiên, dựa vào việc cô thích phong cách đồng quê, tôi gợi ý trồng một hàng hoa dễ chăm sóc, phần còn lại thì lấp phẳng.”
Đường Khê chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn những nét phác họa nhanh trên máy tính bảng của đối phương.
“Cửa sổ kính lớn không cần sửa, nhưng nên thay loại kính cao 4 mét để tăng diện tích ánh sáng. Tầng hai, tôi đề nghị thêm vách ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách để tăng sự riêng tư. Sàn tầng hai có thể lát gỗ sáng màu, còn tầng một thì dùng gạch sáng bóng để tạo không gian sáng sủa hơn. Sân sau khá rộng, có thể tận dụng tối đa: mở rộng hồ, trồng cây, hoặc xây thêm một căn nhà nhỏ, tùy theo yêu cầu của cô.”
“Thưa anh, trà của anh đây.”
Du Liễu bước tới, trên khay còn có một đĩa bánh ngọt nhỏ.
“Quán mới khai trương, mỗi khách được tặng một phần bánh, chúc ngon miệng.”
Nói xong, không để ý thái độ của Ô Lam, cô quay người đi về phía quầy, ngồi xuống, mở một cuốn sách và bắt đầu đọc.
Ô Lam nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào Du Liễu, như muốn tìm ra điều gì đó.
Đường Khê thấy vậy, nhẹ ho một tiếng:
“Thiết kế sư Ô, anh nhìn cô ấy như vậy không lịch sự lắm đâu.”
Ô Lam giật mình, quay đầu lại mà không hề lộ chút lúng túng nào.
“Xin lỗi, tôi lơ đễnh mất. Chúng ta tiếp tục nhé.”
Đường Khê nghĩ thầm: Vị thiết kế sư này tuy rất chuyên nghiệp, nhưng hình như có chút kỳ lạ.
Ô Lam tiếp tục giới thiệu:
“Ngay cả vật liệu như gạch hay kính tôi cũng đã tính toán. Nếu cần tăng hiệu quả sử dụng sân sau, tôi đề nghị xây một chiếc lầu nhỏ hoặc một chòi nghỉ chân.”
Đường Khê sáng mắt lên:
“Vậy làm một chiếc chòi nhỏ đi!”
Ô Lam gật đầu, nhanh chóng phác họa một chiếc chòi trên bản vẽ.
Đường Khê rất hài lòng với vị thiết kế sư này, không có ý định tìm người khác nữa.
Cô chủ động hỏi:
“Chi phí là bao nhiêu? Bao lâu có thể bắt đầu? Và thời gian hoàn thành?”
Ô Lam vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lấy giấy bút viết ra một con số:
“Có thể bắt đầu ngay ngày mai. Nếu chỉ cần đội nhân công cơ bản, thời gian là một tháng, chi phí 20 vạn. Nếu cần hoàn thành nhanh, trong ba ngày, chi phí sẽ là 50 vạn.”
Đường Khê nhìn con số trên giấy.
Với diện tích ngôi nhà hai tầng, cộng thêm sân sau và ao, khoảng 400 mét vuông, mức giá này khá hợp lý.
Cô không chần chừ, lập tức quyết định:
“Được, ba ngày, 50 vạn.”
Ô Lam hơi nhướng mày, nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, lấy từ túi xách ra một bản hợp đồng:
“Cô có thể xem qua, nếu không có vấn đề thì ký. Ngày mai bắt đầu.”
Đường Khê rất thích cách làm việc gọn gàng, không rườm rà này.
Cô cẩn thận đọc hợp đồng từ đầu đến cuối, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì liền ký tên mình.
Ô Lam cầm hợp đồng lên, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Đường Khê” đẹp đẽ mà xuất thần mất mấy phút.
Đường Khê thắc mắc, nhắc nhở:
“Thiết kế sư Ô, anh đang nhìn gì vậy?”
Cô cảm thấy vị thiết kế này tuy tài giỏi, nhưng thường xuyên đờ đẫn.
Đúng là mặt lạnh, có khi còn hơn cả lần đầu gặp Cố Hành Chu. Có lẽ đây là "bệnh nghề nghiệp" của người làm nghệ thuật?
Ô Lam hoàn hồn, thu lại hợp đồng, không hề giải thích.
“Đường tiểu thư, hẹn gặp lại ngày mai. Rất mong hợp tác vui vẻ.”
Trước khi rời đi, nhân lúc trả tiền, anh lại lén liếc nhìn Du Liễu thật lâu.
Khi rời quán, anh còn ngoái đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý khó đoán.
Đường Khê nhíu mày, cảm thấy hành vi của anh hơi lạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");