Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 206




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu để họ thấy được mấy chiếc hòm đó, chắc hẳn sẽ sốc đến mức phải nhập viện. Ngay cả Đường Khê nhìn cũng đã thấy choáng váng, huống chi là mấy người lớn tuổi.

Bà Lý xem xong, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Khê, chậm rãi hỏi:

“Cháu định sửa chữa những thứ này rồi bán đi sao?”

“Không ạ, bà Lý. Cháu muốn để chúng trong bảo tàng của mình.”

“Bảo tàng? Là bảo tàng nào vậy?” Bà Lý ngạc nhiên.

Đường Khê bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ nhàng giải thích:

“Là bảo tàng của cháu. Vài ngày nữa sẽ cắt băng khánh thành. Những món đồ này nếu bán đi thì tiếc lắm, cháu nghĩ để vào bảo tàng sẽ tốt hơn, mọi người đều có thể chiêm ngưỡng chúng.”

Câu nói này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ông cụ Lưu sửng sốt:

“Cháu xây một bảo tàng sao, Đường Khê?”

Không chỉ ông Lưu, ngay cả bà Lý cũng lộ rõ vẻ bất ngờ.

Xây dựng một bảo tàng đòi hỏi nguồn lực và kinh phí khổng lồ, thật khó tin một cô gái trẻ như Đường Khê lại có can đảm làm điều này.

Nhìn mọi người đổ dồn ánh mắt vào mình, Đường Khê cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Thật ra cháu có một số món đồ cổ, bán đi một phần, giữ lại một phần. Những thứ giữ lại, nếu để ở nhà thì phí quá, cháu nghĩ tốt nhất là để vào bảo tàng, vừa bảo tồn được, vừa cho mọi người cùng xem.”

Ông Tiền mặc vest, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Một người trẻ tuổi như cháu mà có suy nghĩ như vậy thật hiếm có. Cô bé, hôm khánh thành bảo tàng, liệu mấy lão già như chúng tôi có thể đến góp vui không?”

Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh, nghe vậy thấy hơi tủi thân. Sao không ai nhắc đến công lao của anh?

Dường như ngửi được mùi ghen tị, Đường Khê mỉm cười nói:

“Tất nhiên rồi. Từ khi bắt đầu xây dựng đến nay, đều do Quách Miểu Miểu giúp cháu trông coi. Bảo tàng này cũng có phần công sức của anh ấy.”

Quách Miểu Miểu lập tức nở nụ cười mãn nguyện, nhìn Đường Khê với ánh mắt như muốn được khen thêm.

"Thật sao? Hóa ra bảo tàng này cũng có công của cái thằng nhóc này à?"

Ông Tiền ngước mắt nhìn Quách Miểu Miểu, ánh mắt có chút nghiêm nghị.

"Được, được lắm. Đi theo cô bé Đường làm ăn cho đàng hoàng, đừng có suốt ngày lêu lổng trêu hoa ghẹo bướm nữa."

Ông cụ Lưu mỉm cười hài lòng, khẽ gật đầu.

Trong mắt mấy ông cụ, Quách Miểu Miểu không khác gì một cậu công tử phá gia chi tử.

Hồi đi học thì không chịu học hành, suốt ngày trốn học ra ngoài đua xe.

Đến cấp ba, không hiểu sao lại mê đồ cổ, ngày nào cũng trốn học ra chợ trời tìm đồ, bị người ta lừa mất không ít tiền.

Lên đại học, anh lén đổi nguyện vọng, không chịu nghe lời gia đình để đi du học ở trường danh tiếng nước ngoài.

Sau này, thay vì kế thừa gia sản, anh lại chọn làm streamer nổi tiếng.

Tuy rằng sau này cũng có được chút thành tựu, nhưng trong mắt các bậc trưởng bối thì anh vẫn là một thằng nhóc "bất học vô thuật".

Quách Miểu Miểu nở nụ cười tự mãn, trông đầy tự hào:

"Bây giờ cháu đâu có trêu hoa ghẹo bướm nữa. Công việc còn bận không hết, thêm cả cái bảo tàng này, cháu cũng góp vốn đầu tư đấy. Tính ra đây cũng là tài sản của cháu, nên cháu phải có trách nhiệm chứ."

"Cũng nhờ có con bé Đường, không thì giờ chắc cậu vẫn còn lêu lổng ngoài kia. Mà này, lần sau đi nhuộm lại cái đầu trắng kia đi, nhìn chướng mắt quá!"

Người vừa lên tiếng là một ông cụ từ lúc xuống xe vẫn chưa nói gì.

"Ông nội, tóc trắng là xu hướng thời thượng, ông không hiểu đâu."

"Ông nội?"

Đường Khê ngẩn người, ánh mắt liếc về phía ông cụ ít nói kia.

Từ nãy tới giờ, ông cụ này rất ít gây chú ý, nhưng giờ cô mới nhận ra ông ấy có vài nét giống ông cụ Lưu, ăn mặc đơn giản trong bộ đồ thể thao thoải mái.

Hóa ra đây là ông nội của Quách Miểu Miểu. Phát hiện này khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Đường Khê nhìn dáng vẻ bất cần đời của Quách Miểu Miểu mà chìm vào suy nghĩ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.