(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Khê đáp lời một cách tự nhiên.
Cố Hành Chu quay lưng lại với cô, biết Đường Khê không nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình nhưng giọng nói của hắn vẫn lộ ra một chút căng thẳng.
"Vậy... cô có từng nghĩ sẽ sinh con không?"
Đường Khê sững người, không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang chủ đề này nhanh như vậy. Thích Cố Tử Dật không có nghĩa là thích tất cả trẻ con mà?
Cô thành thật trả lời: "Lỡ đẻ ra một đứa nhỏ không đáng yêu, thông minh như Cố Tử Dật thì làm sao? Lúc đó cũng không thể trả lại được, người chịu khổ chẳng phải là tôi sao."
"Không đâu! Chắc chắn sẽ đáng yêu như Tử Dật..."
Cố Hành Chu đột nhiên lên tiếng đầy kích động, khiến Đường Khê ngẩn người, không hiểu ra sao.
"Anh làm gì mà căng thẳng thế?"
Giọng nói của Cố Hành Chu bỗng lắp bắp, mặt hơi đỏ, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
"Không... không có gì. Ta chỉ nghĩ rằng, Đường cô nương xinh đẹp như vậy, con cái chắc chắn cũng sẽ giống cô mà thôi..."
Nói xong, hắn vội vàng quay lưng lại như thể trốn tránh. Sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn đầy vẻ hối hận.
Lại không kìm được rồi.
Đường Khê nhìn dáng vẻ của hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Cô cho rằng có lẽ hắn chỉ đang lo lắng vì sắp trở về Nam Triều, nên tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý.
Nhắc đến chuyện con cái, Đường Khê chợt nhớ đến việc người xưa thường kết hôn từ năm mười ba, mười bốn tuổi.
Nhìn Cố Hành Chu, chắc chắn phải hai mươi mấy rồi. Ở thời đại của hắn, chẳng phải tuổi này đã có thể làm ông nội rồi sao?
Nhưng hình như cô chưa từng nghe hắn nhắc đến vợ hay con gì cả...
Tính tò mò nổi lên, Đường Khê không nhịn được mà hỏi:
"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố Hành Chu trả lời theo phản xạ:
"21"
Đường Khê gật đầu, hóa ra cô đoán đúng, quả nhiên là hai mươi mấy tuổi.
"Thế anh kết hôn chưa?"
Đôi tay đang chuyển đồ của Cố Hành Chu chợt khựng lại.
Đường Khê nghĩ hắn không hiểu từ "kết hôn", bèn đổi sang cách nói khác.
"Ý tôi là thành thân ấy."
Tim của Cố Hành Chu bỗng đập thình thịch, hắn lại trở nên căng thẳng.
"Vẫn chưa."
Tinh thần hóng hớt của Đường Khê lập tức bùng cháy.
"Không phải thời cổ đại các anh đều kết hôn rất sớm sao? Mười ba, mười bốn tuổi là cưới rồi, sao anh vẫn chưa kết hôn vậy?"
Đường Khê thề rằng cô chỉ hỏi vì tò mò, không hề có ý gì khác. Nhưng khi lọt vào tai Cố Hành Chu thì câu hỏi ấy lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Hắn lúng túng đáp, "Nhà họ Cố bọn ta có gia quy, nam 22 tuổi mới được thành thân, nữ phải 24 tuổi. Ta vẫn chưa đủ tuổi..."
Đường Khê khẽ nhướng mày. Hóa ra lại có quy định như vậy. Cô lập tức tò mò hơn:
"Nhưng tại sao lại có quy định đó?"
Cố Hành Chu nghĩ một lát. Trước đây hắn cũng từng hỏi cha mình câu này, nhưng câu trả lời của ông lại toàn là "cẩu lương".
"Từ khi cha ta rời gia tộc liền bắt đầu làm ăn buôn bán, rất nhiều quan to hiển quý muốn gả nữ nhi của họ cho ông. Nhưng ông đều từ chối. Sau đó, họ chuyển mục tiêu sang ta. Vì thế cha ta mới lập ra gia quy này, để những người đó không đạt được ý định."
Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung:
"Nhưng ta đoán cũng có thể là vì cha và mẫu thân ta thành thân năm 21 tuổi, nên điều đó có ý nghĩa đặc biệt với ông ấy."
Hóa ra người xưa không phải ai cũng kết hôn sớm, cũng không khác gì thời hiện đại.
"Thế còn nữ 24 tuổi thì sao? Chẳng phải thời đó có lời đồn là con gái qua 18 tuổi mà chưa kết hôn sẽ bị coi là không ai thèm à?"
Ánh mắt Cố Hành Chu nhìn Đường Khê trở nên kỳ lạ. Sau đó, hắn bật cười. Hắn thật sự muốn mở đầu cô ra xem trong đó chứa những gì.
"Cô nghe ai nói vậy? Có một số gia đình đúng là như thế, nhưng cũng có nhiều nữ tử hơn 20 tuổi vẫn chưa thành thân, ví dụ như tỷ tỷ của ta. Người theo đuổi tỷ ấy từ cổng hoàng cung xếp hàng dài đến tận ngoại ô kinh thành."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");