(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Hành Chu nhanh nhẹn khuân đồ xuống.
"Cô chờ chút, vẫn còn nhiều lắm. Ta sẽ quay lại ngay."
Chưa đợi Đường Khê phản ứng thì hắn đã đẩy xe đi mất.
Đường Khê nhìn đống đồ dưới đất, đầu óc trống rỗng. Cô nhìn về phía Cố Hành Chu vừa đi khuất, tự an ủi bản thân:
"Dù sao cũng là đồ cổ, không lấy thì phí..."
Cố Hành Chu đi hết chuyến này đến chuyến khác mang đồ đến, khiến Đường Khê từ ngạc nhiên đến sững sờ không ngậm được miệng.
Ban đầu cô nghĩ rằng mấy khung cửa sổ và bình phong đã là giới hạn rồi.
Không ngờ hắn còn tháo cả giường gỗ ra từng mảnh, đến cả rèm cửa cũng không tha.
Đường Khê đã hoàn toàn tê liệt cảm xúc, cho đến khi thấy cặp sư tử đá cao hơn cả người mình...
Tâm trạng treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng sụp đổ.
Nhìn Cố Hành Chu mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn cố nhịn không nói gì.
"Còn mấy rương cuối cùng nữa thôi, toàn là vàng bạc châu báu."
Đường Khê nhìn mấy chiếc rương lớn, chiếc trên cùng còn không thèm đóng nắp.
Đôi mắt cô sáng rỡ, cuối cùng cũng có thứ đáng để mong chờ!
Cố Hành Chu khuân mấy chiếc rương vào nhà kho, đặt xe đẩy sang một bên.
Đường Khê nhìn đống đồ cổ la liệt dưới đất, trong lòng thở dài. Xem ra tối nay lại phải tìm người chuyển đồ rồi.
Dù sao cũng là những thứ mà Cố Hành Chu đã vất vả mang tới từng chuyến.
Đường Khê đã chuẩn bị thức ăn và vật dụng cần thiết cho ngày đầu tiên của nhóm Cố Hành Chu, đặt sẵn trên xe đẩy.
Nhìn Cố Hành Chu mồ hôi ướt đẫm, cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau cho hắn.
"Nghỉ ngơi một lát đi, không còn nhiều thời gian nữa. Tôi sẽ dạy anh cách lái chiếc xe này."
Đường Khê cũng không tự tin lắm, vì cô chỉ biết những thao tác cơ bản, đủ để đảm bảo xe chạy được.
Nhìn Cố Hành Chu học chăm chú mà lòng Đường Khê đầy bất an.
Đúng là một người dám dạy, một người dám học...
Không ngờ Cố Hành Chu học còn nhanh hơn cô tưởng. Chỉ mất vài phút mà đã nắm được những điều cơ bản để lái xe.
Thậm chí còn lái tốt hơn cả cô, khiến Đường Khê kinh ngạc. Đúng là người so với người tức chết mà.
Nghĩ đến một người hiện đại như cô mà lái xe còn không bằng người cổ đại, Đường Khê chỉ biết dở khóc dở cười.
"Đa tạ Đường cô nương, tại hạ đã học xong rồi. Đợi chúng ta gần tới nước Tang Nam thì ta sẽ quay lại lấy xe. Còn về số lượng đồ đạc thì..."
Đường Khê liếc nhìn phía sau chiếc xe, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Ngoài hàng ghế trước có thể ngồi được sáu người, thì phần mui trần phía sau có thể chứa khoảng chín mươi người.
Nếu mọi người chịu khó chen chúc thêm một chút, một trăm người cũng không thành vấn đề.
"Chắc khoảng năm mươi chiếc là đủ, mọi người ngồi sát lại một chút. Đến lúc đó phía trước cũng có thể ngồi thêm vài người nữa, không sao đâu. Anh dạy họ cách sắp xếp là được."
Đường Khê vỗ tay, nhìn một người đến từ thời cổ đại như Cố Hành Chu lái xe đúng là một trải nghiệm rất đặc biệt.
Thấy Cố Hành Chu chuẩn bị bắt đầu chuyển đồ cần thiết cho ngày đầu tiên lên xe, Đường Khê nhanh chân chạy tới giúp hắn đẩy đồ ra cửa sau.
"Cha anh có biết anh chuẩn bị trở về Nam Triều không?"
Đường Khê chợt nhớ đến cậu bé Cố Tử Dật, đã lâu không thấy nhóc con đến tìm cô, nghĩ đến mà có chút nhớ nhung.
"Thư tín chắc sẽ đến tay họ trong hai ngày tới. Họ đang trên đường quay về kinh đô, có lẽ ba ngày nữa sẽ đến."
"Thảo nào..."
Đường Khê khẽ lẩm bẩm một câu.
"Gì cơ?"
Cố Hành Chu khựng lại, quay đầu nhìn cô hỏi.
"Không có gì, chỉ là đã lâu rồi không thấy Cố Tử Dật đến tìm tôi, không biết giờ họ thế nào."
Khóe miệng Cố Hành Chu khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ.
"Nghe giọng cô có vẻ rất thích nhóc con đó nhỉ?"
"Đứa nhỏ vừa đáng yêu, vừa lễ phép như vậy thì ai mà không thích chứ? Chỉ có mấy đứa trẻ quậy phá mới đáng ghét thôi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");