(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Nhị kinh ngạc nhìn Cố Hành Chu:
“Thế tử, ngài thật sự muốn làm vậy sao?”
“Còn hỏi làm gì? Mau đi làm đi. Nhớ kỹ, mọi thứ không được để sót một món. Tháo ra cũng phải mang về, đưa hết cho Đường cô nương.”
Người xung quanh nghe lệnh đều ngỡ ngàng nhìn nhau. Trong lòng không khỏi tự hỏi: Từ khi nào mà thế tử lại túng thiếu đến mức này?
Ngay cả những đồng xu lẻ trên đất, khi nghe Tần Nhị nhắc tới, Cố Hành Chu cũng gọi hắn lại:
“Khoan đã, mấy đồng xu đó cũng gom vào. Ở thời đại của Đường cô nương, chắc chắn chúng cũng có giá trị. Đem hết qua cho cô ấy.”
Tần Nhị lắp bắp trả lời:
“À... vâng!”
Hắn nhặt mấy đồng xu trên đất, cẩn thận đặt lên trên cùng chiếc rương chứa đầy vàng bạc. Trong lòng thầm nghĩ: Thời đại của Đường cô nương nghèo nàn đến mức nào mà ngay cả vài đồng xu cũng đáng giá?
Thật đáng thương, Tần Nhị thở dài, còn lấy thêm mấy đồng xu từ túi mình bỏ vào cùng.
Trong khi đó, Đường Khê hoàn toàn không biết rằng, trong mắt Tần Nhị và nhóm người của Cố Hành Chu, cô đã trở thành biểu tượng của sự nghèo khổ.
Những thân tín khác của Cố Hành Chu cũng đều ngầm hiểu về mối quan hệ giữa hắn và Đường Khê. Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên mỗi lần nhắc đến cô, họ đã mặc định rằng Đường Khê chính là thế tử phi tương lai.
Một tin đồn không biết từ đâu lan ra rằng thế tử phi tương lai sống ở một thời đại nghèo nàn, nơi ngay cả một đồng xu cũng có giá trị ngang ngàn vàng.
Vậy là mọi người tranh nhau đem những thứ quý giá của mình, từ vàng bạc, ngọc ngà, đến cả những đồng xu cũng bỏ vào.
Nhóm của Tần Nhị thậm chí còn hận không thể tháo rời cả điện Dao Quang, gỡ hết gạch ngói trên mái nhà xuống, hay đào sạch hoa trong vườn trước cửa.
Cố Hành Chu nhìn đống đồ chất đầy dưới đất, hài lòng gật đầu.
"Không tệ."
Cố Hành Chu nhìn quanh, thấy điện Dao Quang trống không thì lại nghĩ ngợi thêm.
"Tháo luôn mấy khung cửa sổ kia xuống, cả cặp sư tử đá ngoài cửa nữa, mang hết lên xe. Thảm trên sàn cũng đừng để sót."
Hắn ra lệnh.
Nhóm của Tần Nhị đờ người, ngẩn ngơ nhìn nhau.
Không phải chứ? Vị thế tử cao quý của bọn họ, sao lại thành ra như thế này?
Cố Tuyết Trúc đứng bên cạnh nhìn đống đồ dưới đất, khóe miệng giật giật.
"Hành Chu, nhà họ Cố chúng ta không thiếu tiền, đừng để Đường cô nương phải chịu tủi nhục như thế..."
Ý nàng ấy là hắn không cần làm quá như vậy đâu...
Tất nhiên là Cố Hành Chu hiểu ý của Cố Tuyết Trúc, khóe miệng hắn nhếch nhẹ.
"Tỷ không biết mỗi lần Đường cô nương nhìn thấy mấy thứ này thì cô ấy vui đến thế nào đâu. Ở thời đại của cô ấy, có thứ còn đáng giá hơn cả vàng bạc châu báu nữa đấy."
Cố Hành Chu giải thích. Cố Tuyết Trúc khẽ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
"Thì ra là vậy. Thật muốn đến thời đại của Đường cô nương một lần để xem thế nào."
Cố Hành Chu nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Đường Khê, tâm trạng lập tức tốt lên.
Hắn nhìn nhóm của Tần Nhị khiêng cặp sư tử đá từ cửa xuống, chuẩn bị chuyến cuối cùng để mang đi. Cũng may là xe đẩy đủ lớn, có thể chứa được năm, sáu cái rương và mấy khung cửa sổ cùng lúc.
"Để ta mang trước cho Đường cô nương, các ngươi cứ chất hành lý lên xe ngựa đi."
Cố Tuyết Trúc gật đầu, chỉ huy mọi người tiếp tục chuyển đồ.
- --
Đường Khê ngồi chán chường trong nhà kho, chờ Cố Hành Chu mang đồ đến.
Khi Cố Hành Chu xuất hiện, cô nhìn thấy hắn từ xa. Cô đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ ở cửa sau, gió khẽ thổi làm tóc cô rối nhẹ, dáng vẻ bình yên lạ thường.
Cố Hành Chu nhếch môi cười, gọi một tiếng:
"Đường cô nương."
Đường Khê quay lại, vừa nhìn đã thấy mấy khung cửa sổ, sững sờ tại chỗ.
"Anh... định tháo luôn cả nhà mình để tặng tôi à?"
Cô nhìn đống đồ trên xe đẩy mà đầu óc choáng váng.
Ngoài khung cửa sổ thì còn có mấy tấm thảm đỏ, một vài tấm bình phong lớn gấp lại, trên cùng còn đặt mấy lư hương to.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");