Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 188




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Quá hay! Quả nhiên là drama mà mình mong đợi!"

Thế nhưng diễn biến tiếp theo khiến cô ta không khỏi ngạc nhiên. Cả ba người nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Quách Miểu Miểu xách theo ba chiếc túi lớn rời đi.

Đường Tuyết vội thụp đầu xuống bụi cây, cố gắng giấu mình thật kỹ, chỉ sợ bị phát hiện và bị tống thẳng đến đồn cảnh sát.

Qua khe lá, cô ta nhìn thấy Quách Miểu Miểu cẩn thận chất những chiếc túi lên xe, sau đó rời đi trong chớp mắt.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy? Anh ta đến tay không rồi lại mang ba chiếc túi nặng chịch rời đi? Chẳng lẽ Quách Miểu Miểu là... "trai bao"? Và Đường Khê là "bà trùm bao nuôi"?"

Đường Tuyết không thể kìm nén suy đoán điên rồ trong đầu.

Thân phận thiếu gia nhà họ Quách là điều chỉ những người trong giới mới biết. Với một người thường như cô ta thì hình ảnh Quách Miểu Miểu luôn gắn liền với phong cách hài hước, cà rỡn trên livestream và lượng fan nữ đông đảo.

Nghĩ đến cảnh các fan nữ phát cuồng của Quách Miểu Miểu phát hiện "thần tượng" lại có thể liên quan đến một câu chuyện đáng xấu hổ như vậy, Đường Tuyết suýt bật cười lớn.

"Nếu chuyện của anh ta mà bị phanh phui, chắc chắn sẽ mất sạch danh tiếng. Đây đúng là cơ hội để kiếm bộn tiền!"

Cô ta mường tượng ra những tờ tiền đỏ chót đang chập chờn trước mắt. Đến lúc đó, cô ta sẽ dùng tiền để thuê Đường Khê làm người giúp việc riêng, còn chàng trai đẹp trai kia, cô ta sẽ bao nuôi anh ấy.

Đang tưởng tượng viễn cảnh huy hoàng thì có một sơ suất nhỏ xảy ra. Cô ta lỡ tay bật đèn flash trên điện thoại.

Đường Tuyết hoảng hốt vội tắt đèn và lùi sâu vào bụi cây, cố gắng chắc chắn rằng không ai trong nhà phát hiện ra cô ta.

Nhưng không lâu sau, Đường Khê kéo rèm cửa sổ lại, khiến Đường Tuyết hoàn toàn không thể chụp thêm bức ảnh nào.

Thất vọng tràn trề, cô ta chờ đợi một lúc rồi lén rời khỏi bụi cây, chạy nhanh qua con đường nhỏ.

Khi đến nơi an toàn, Đường Tuyết mở điện thoại lên kiểm tra. Với hàng trăm bức ảnh đã chụp được, cô ta cảm thấy mình không hề lãng phí một đêm bị muỗi tấn công.

"Họ không phải người thường đâu, cô gan lắm đấy."

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng khiến Đường Tuyết giật mình làm rơi cả điện thoại xuống đất.

Cô ta vội cúi xuống nhặt lên, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía người vừa xuất hiện.

"Cô là ai? Cô muốn gì?"

Đường Tuyết ôm chặt điện thoại vào ngực, lùi lại vài bước, đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Nhưng đường phố vắng lặng chỉ có ánh đèn vàng le lói.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô ta nhìn rõ một người phụ nữ xinh đẹp đang mỉm cười quyến rũ với mình.

"Em gái, đừng sợ. Tôi không có ác ý gì đâu. Tôi chỉ không ưa gì Đường Khê và Quách Miểu Miểu thôi. Xét cho cùng thì chúng ta có thể coi nhau như đồng minh."

Đường Tuyết cười lạnh, đầy khinh bỉ.

“Bạn bè? Tôi và cô là bạn từ khi nào?”

Người phụ nữ kia nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh.

“Người ta nói kẻ thù của kẻ thù là bạn. Chúng ta có chung một kẻ thù, sao lại không thể coi nhau là bạn?”

Nói xong, cô ta bước lên một bước, ánh đèn đường chiếu sáng gương mặt của cô ta.

Lúc này, Đường Tuyết cuối cùng cũng nhìn rõ được diện mạo của đối phương.

“Cô rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”

Trong đầu Đường Tuyết thoáng nghĩ, rất có thể người phụ nữ này cũng đã ẩn nấp ở đây từ trước, nhưng mục đích thì vẫn chưa rõ.

Người phụ nữ kia khẽ cười, sau đó tự giới thiệu.

“Tôi là Thẩm Ý. Đường Khê đã cướp bạn trai tôi. Tôi chỉ muốn trả thù cô ta, khiến cô ta sống không bằng chết!”

Nét mặt của Thẩm Ý trở nên méo mó, biểu cảm càng thêm đáng sợ dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Đường Tuyết nuốt khan, ôm lấy hai cánh tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Cô… cô có ý tưởng gì không?”

Thẩm Ý nở nụ cười nguy hiểm, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy gian xảo.

“Lại đây, tôi nói nhỏ cho nghe.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.