Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 183




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói xong, anh ta còn cố ý nháy mắt đưa tình với Đường Khê, khiến cô rùng mình.

“Cậu bị gì vậy? Nửa đêm rồi mà còn giở trò gì thế?”

Nhìn Quách Miểu Miểu mang theo ba túi đồ đi một cách thành thục, Đường Khê vẫn băn khoăn không hiểu anh ta có ý gì.

“Những thứ cậu ta mang đi là quà ta tặng cô sao?”

Cố Hành Chu đột ngột hỏi, giọng không rõ cảm xúc.

Đường Khê vội quay lại, giải thích:

“Những thứ đó có thể đổi lấy tiền ở thời đại này. Tôi nhờ cậu ấy mang đi bán, chỉ lấy một phần nhỏ thôi. Vẫn còn rất nhiều món mà!”

Cô sợ anh nổi giận, bèn kéo tay anh dẫn lên tầng hai.

Khi họ bước qua cầu thang, bên ngoài bỗng lóe lên ánh sáng như đèn flash, làm cả hai nhíu mày vì chói mắt.

“Đây là sấm chớp à? Sao lại sáng thế này?”

Cố Hành Chu đưa tay áo lên che mắt.

Đường Khê cũng thấy kỳ lạ, liền buông tay Cố Hành Chu rồi vội chạy ra ngoài cửa.

Bên ngoài im lặng như tờ, trên đường phố cũng không một bóng người qua lại.

Cô tìm một hồi nhưng không thấy nguồn sáng phát ra từ đâu, đành băn khoăn tự hỏi, có khi nào là sấm chớp không?

Không nghĩ ngợi nhiều, cô quay người vào nhà, tiện tay khóa cửa lại.

Sau khi vào trong, cô kéo hết rèm cửa sổ lớn ở phòng khách tầng một lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Cố Hành Chu hỏi, vì không thể ra ngoài nên hắn chỉ có thể đợi tin từ Đường Khê.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Không sao, có thể là sấm chớp thôi. Chắc trời sắp mưa.”

Đường Khê kéo Cố Hành Chu lên lầu, dẫn đến chỗ két sắt. Sau khi nhập mã mở két, cô quay sang hắn.

“Anh xem này, tôi còn cẩn thận khóa trong két để tránh bị trộm đấy.”

Cố Hành Chu nhìn vào trong, quả nhiên là những thứ hắn đã đưa cho cô.

Ở thời đại của hắn, mấy thứ này đúng là có giá trị, nhưng so với vàng bạc thì vẫn kém xa.

Hắn không ngờ tiền tệ ở thời đại này lại khác hoàn toàn với thời đại của mình.

Vì vậy, hắn không trách Đường Khê khi cô mang chúng đi đổi lấy tiền. Nếu không đổi thì chúng chẳng khác nào một đống đồ vô dụng, không có giá trị thực tế.

Nét mặt Cố Hành Chu dịu đi, quay sang nhìn Đường Khê.

“Những thứ này đủ dùng chưa? Ta sắp phải trở về Nam Triều, ngoài phần dành cho Bắc Triều và còn phải chuẩn bị cho đường đi. Những thứ còn lại ta giữ cũng không dùng đến, để ta mang hết cho cô.”

Đường Khê nghe vậy, hiểu rằng hắn sắp tặng cô rất nhiều thứ nữa.

Cố Hành Chu nói tiếp:

“Ở chỗ tỷ tỷ ta cũng có không ít bảo vật. Lần này quay về Nam Triều, chúng ta đã dâng lên Bắc Triều rất nhiều vàng bạc. Không lột sạch kho báu trong cung của họ thì không được.”

Đường Khê ngẩng lên nhìn, thấy khóe miệng Cố Hành Chu cong lên, nở một nụ cười tinh quái.

Sự chú ý của cô đổ dồn vào việc hắn sắp trở về Nam Triều.

“Anh sắp về rồi à? Có cần chuẩn bị cái gì không?”

Trong đầu Đường Khê lập tức vang lên hồi chuông báo động. Lại có cơ hội kiếm tiền rồi!

Cố Hành Chu lấy từ tay áo ra một thứ trông giống như một cuốn tấu chương.

“Thực ra cũng không nhiều, chỉ là những thứ như lần trước: thực phẩm, thuốc men… Nhưng lần này ta chỉ cần số lượng đủ cho 5.000 người trong một ngày. Hàng ngày, vào buổi chiều, ta sẽ tới lấy. Chuẩn bị sẵn cả chuyến thì khó mang vác. Ta có thể ghé qua mỗi ngày. Cô thấy thế nào?”

Đường Khê mở cuộn giấy ra, nó dài đến mức một đầu rơi xuống đất.

“Dài như này là số lượng cho một ngày à?!”

Cô thốt lên, nhưng nhanh chóng đáp:

“Tôi nghĩ cách này ổn, nếu không thì tôi chuẩn bị từng đó một lần thì áp lực lớn lắm!”

5.000 người. Đó là một con số khiến cô toát mồ hôi khi nghĩ đến.

Trong đầu Đường Khê tính toán. Nhà máy thực phẩm của cô vẫn chưa xây dựng được, nên phải tạm thời mua hàng từ Chu Chính Bình.

Thực phẩm sẽ là các loại mì ăn liền và bánh quy ép khô. Thỉnh thoảng có thể đổi món bằng vài món ăn sẵn từ nhà Trịnh Lai.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.