(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quách Miểu Miểu ngẩn người bước đến, nhìn vào đống đồ trong két sắt mà há hốc mồm.
“Nhiều... nhiều đến mức này sao...”
Quả thực là rất nhiều. Mỗi lần Cố Hành Chu đến thăm đều mang theo cả một hòm báu vật. Đồ cổ cứ như chẳng đáng tiền, chất đầy nhà Đường Khê.
Quách Miểu Miểu thò tay lật lật mấy món đồ, rồi quay lại nhìn cô với ánh mắt như muốn khóc.
“Những món đồ thế này mà cậu chất đống một cách tùy tiện vậy hả?”
“Chứ tôi phải làm sao? Nhà tôi không có chỗ nào thích hợp để đặt mà.”
Đường Khê chớp chớp mắt vô tội, cô nói thật lòng.
Nếu mỗi món đều đựng trong hộp chống bụi, chắc nhà cô chẳng đủ chỗ chứa.
“May mà những món này chưa bị chôn dưới đất lần nào, hình dáng vẫn còn đẹp. Nếu không, đã hỏng hết cả. Để mấy lão cổ hủ biết được, họ nhổ nước bọt thôi cũng đủ dìm chết cậu.”
Nói xong, anh cẩn thận nhấc ra vài thỏi vàng, thỏi bạc và một ít tiền đồng.
“Những thứ này tôi có thể mang đi đấu giá, sau đó liên hệ thêm vài khách hàng riêng. Mấy món còn lại thì cậu để trong bảo tàng đi. Nhiều quá cũng không tốt, làm tụt giá thị trường.”
Đường Khê lẳng lặng lấy ra một chiếc túi vải màu tím.
“Cậu định làm gì vậy?”
“Đựng đồ cổ cho cậu chứ còn làm gì?”
Đường Khê ngây ngốc đáp, việc này chẳng phải rõ ràng sao?
“Cậu dùng túi này đựng đồ cổ à? Cậu...”
Quách Miểu Miểu như một quả pháo đã châm ngòi, lập tức bùng nổ.
Anh chưa từng thấy ai dùng túi vải đựng đồ cổ giá trị sáu, bảy chữ số như vậy.
“Nhưng nhà tôi chỉ có loại túi này để đựng đồ, hoặc cậu muốn túi nilon không?”
“...”
Quách Miểu Miểu im lặng nhận lấy chiếc túi vải dễ thương từ tay Đường Khê, lặng lẽ đặt đồ vào.
Sau đó, anh tiếp tục cẩn thận xem xét đống đồ, như sợ làm hỏng mất một chút nào đó.
“Những bức thư pháp và tranh không quá quý giá này có thể đem bán. Các món trang sức thường dùng trước đây, bình hoa, bảo bình cũng có thể mang đi. Nhưng những chén ngọc, bát ngọc thì chỉ nên lấy ít thôi, để lại một ít cho cậu trưng bày.”
Quách Miểu Miểu chọn đồ chẳng khác nào đi chợ mua rau, chăm chú nhặt lựa trong đống "rau củ".
Một chiếc túi nhanh chóng được nhồi đầy.
Đường Khê lấy thêm một chiếc túi vải màu xanh da trời, đưa cho Quách Miểu Miểu tiếp tục đựng.
Quách Miểu Miểu cảm thấy mình đúng là điên thật. Anh thực sự nghe lời Đường Khê, dùng mấy chiếc túi vải này để đựng đồ cổ.
“Số trâm cài và đồ trang sức này không mang đi sao?”
Đường Khê nhìn đống phụ kiện tinh xảo.
“Mang đi cũng được, nhưng giá bán sẽ không cao. Tôi nghĩ để trưng bày trong bảo tàng thì hay hơn. Những món đẹp như thế này chắc chắn sẽ thu hút khách tham quan.”
Vừa nói, Quách Miểu Miểu vừa nhanh tay nhét đầy một chiếc túi khác.
Nhìn đống đồ đồng được đặt riêng một góc, anh ngẫm nghĩ.
“Mấy món đồ đồng này cậu nên để lại bảo tàng. Phần giấy tờ cần thiết cứ giao cho tôi. Loại này muốn triển lãm phải làm thủ tục khá phức tạp.”
Quách Miểu Miểu nhìn qua đống đồ đồng một lượt rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà không có món nào mang tầm quốc bảo như chiếc bình bốn dê, nếu không dù có nói gì đi nữa cũng khó thoát khỏi rắc rối.
Túi thứ ba được mang ra. Quách Miểu Miểu tỉ mỉ chọn đồ gần nửa tiếng, cuối cùng cũng xong.
“Tạm thời thế này thôi. Những món còn lại, hoặc là mang đi sẽ gây chấn động, hoặc là giá trị trưng bày cao hơn. Ba túi này đã đủ giúp cậu kiếm bộn rồi. Chờ tin tốt từ tôi nhé.”
Đúng lúc đó, tiếng chuông gió vang lên trong trẻo.
Đường Khê lập tức cứng đờ người. Là Cố Hành Chu đến!
Chuyện này phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ bảo Cố Hành Chu là người thích cosplay?
Trời ạ, sao anh lại chọn đúng lúc này mà đến chứ!
Quách Miểu Miểu nhận ra biểu cảm thay đổi của Đường Khê, liền thắc mắc.
“Chỉ là tiếng chuông gió thôi mà, có gì lạ đâu?”
“Đường cô nương có nhà không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");