Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 167




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khóe mắt Cố Hành Chu thoáng nhướng lên, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Cô cung nữ đó gan vậy sao? Không sợ nếu chuyện bị lộ thì cả nhà sẽ bị xử tử à?”

Cố Tuyết Trúc bật cười nhẹ:

“Ai mà biết được. Nói nàng ta gan lớn thì đúng là dám làm chuyện này, nhưng lại sợ hãi, van xin ta đừng nói ra là nàng ta đưa cho. Nói nàng ta nhát gan thì cũng sai, bởi vì nàng ta lại dám làm chuyện phạm đến cả cửu tộc, thậm chí còn giao dịch với một người Nam Triều như ta.”

Nhớ lại lần đầu nhìn thấy bức tranh, Cố Hành Chu vẫn cảm thấy khó chịu, lông mày nhíu chặt.

Hôm đó, hắn tình cờ thấy Cố Tuyết Trúc đã chăm chú xem bức tranh từ sáng sớm, khiến hắn giật mình tỉnh ngủ ngay lập tức.

Lúc ấy, thậm chí hắn còn tự hỏi, đây vẫn là người tỷ tỷ thanh nhã, cao quý của mình sao?

Ban ngày ban mặt, lại đi xem thứ đó?!

Cố Tuyết Trúc nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của đệ đệ, liền biết hắn đã hiểu lầm, nhưng nàng ấy chẳng thấy ngượng ngùng gì.

Dù sao ở Nam Triều, phong tục cũng cởi mở hơn nhiều. Nếu Đường Khê mà thấy bức tranh này, chắc cô sẽ kinh ngạc đến không nói nên lời.

So với những thứ "hoa mỹ" hiện đại, người xưa mới thật sự biết cách sáng tạo.

Theo lời Cố Tuyết Trúc, đó là một bức “Xuân Cung Đồ” chính hiệu.

Nét vẽ cực kỳ tinh xảo, đến mức có thể so sánh với máy ảnh hiện đại.

Lúc đó, Cố Tuyết Trúc còn định đưa bức tranh cho Cố Hành Chu xem, nhưng hắn lập tức quay mặt đi, không dám nhìn.

Chỉ đến khi Cố Tuyết Trúc nhắc nhở thì hắn mới giật mình nhận ra danh tính của nhân vật trong tranh.

Nhìn kỹ lại, Cố Hành Chu lập tức nhận ra điều bất thường.

Đây chẳng phải là hoàng hậu Bắc Triều và người đệ đệ đang làm quốc chủ Đại Uyên sao?!

Trời đất, có cần phải táo bạo đến vậy không?!

Hồi nhỏ, Cố Hành Chu từng theo Cố Cửu Hòa đến Đại Uyên trong một chuyến ngoại giao, nên đã gặp qua quốc chủ Đại Uyên.

Chỉ cần nhìn qua, hắn liền nhận ra nhân vật trong tranh chính là cặp tỷ đệ này.

Nếu trước đây những tin đồn chỉ là lời bịa đặt vô căn cứ, thì bức tranh này chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nghĩ lại, Cố Hành Chu không khỏi buồn cười.

Hoàng hậu Bắc Triều phải ngốc đến mức nào mới có thể vẽ một bức tranh thế này, rồi còn giữ lại làm kỷ niệm, để đến mức bị người khác lấy mất.

Cứ như tự tay đưa người ta chiếc dao để uy hiếp mình vậy!

Cố Hành Chu không khỏi rùng mình mỗi khi nhớ đến nội dung bức tranh kia. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, mà đã cảm thấy mắt mình như bị "ô nhiễm."

Ngay khi nhận ra người trong tranh là ai, hắn lập tức cuộn tranh lại, cất đi thật nhanh.

Không ngờ, bức tranh này cuối cùng lại trở thành quân bài hữu ích vào ngày hôm nay.

Cố Tuyết Trúc nghĩ đến người hoàng hậu Bắc Triều mà nàng ấy chỉ từng gặp thoáng qua, không khỏi thở dài tiếc nuối:

“Về phần hoàng hậu Bắc Triều...”

“Tỷ không cần lo. Ít nhất tạm thời bà ta vẫn an toàn. Bắc Triều chưa dám động đến vị trưởng công chúa của Đại Uyên. Còn sau này thế nào, đó là số phận của bà ta.”

Lúc Cố Hành Chu mở bức tranh ra, sắc mặt của hoàng đế và thái hậu Bắc Triều đều tái nhợt. Nụ cười "vĩnh cửu" trên gương mặt thái hậu hoàn toàn tan vỡ.

Cú sốc mà bức tranh mang lại lớn đến mức không thể diễn tả nổi.

So với hoàng đế Bắc Triều thì thái hậu khó đối phó hơn nhiều. Bà ta còn giữ được sự bình tĩnh và khôn ngoan, trong khi hoàng đế thì lại bộc trực, nóng nảy.

Khi phát hiện nội dung bức tranh, sắc mặt hoàng đế xanh mét, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hai tỷ đệ nhà họ Cố.

Điều đó cũng dễ hiểu. Trên đầu bị đội một "chiếc mũ xanh" lớn như thảo nguyên, thử hỏi có ai mà vui cho được?

Khác với thái hậu, hoàng đế không có sự kiên nhẫn và mưu lược cần thiết. Nếu hành động bộc phát, rất có thể ông ta sẽ gây ra chuyện lớn. Nhưng những rắc rối đó thuộc về nội bộ Bắc Triều, không còn liên quan đến tỷ đệ nhà họ Cố.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.