(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Tư Niên vung tay múa chân kể:
"Lúc ấy anh còn chưa đến, chị Đường đấu khẩu với Nguyên Sĩ Lãng, thật sự ngầu lắm!"
Cậu thêm mắm thêm muối kể lại tình huống, khiến Đường Khê nghe mà dở khóc dở cười.
Nghe xong, Quách Miểu Miểu trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Chuyện này qua rồi thì đừng nhắc lại nữa. Nhà họ Vu không phải người dễ đối phó. Bao năm nay không ai rõ nội tình của họ, cũng chẳng ai dám đụng vào. Những kẻ dám gây chuyện, bây giờ cỏ trên mồ mả đã mọc xanh um rồi."
Hứa Tư Niên phản đối:
"Tôi thì thấy nhà họ Vu không xấu như vậy. Có xấu cũng chẳng xấu hơn mấy lão cáo già nhà họ Nguyên đâu. Trước đây chúng ta từng gặp người nhà họ Vu rồi, trông cũng hiền lành mà."
Quách Miểu Miểu nhìn Hứa Tư Niên, thầm nghĩ: Đúng là dáng vẻ "thiếu gia ngốc nhà địa chủ."
"Nghe nói Đường Khê tỉnh rồi?"
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Tư Niên đang đứng gần cửa, một tay cầm quả táo, một tay mở cửa.
"Dì Quách, dì đến rồi."
Nghe giọng điệu thân mật, Đường Khê đoán hai người này hẳn quen biết rất rõ.
Một người phụ nữ trông rất trẻ, tay cầm một nồi canh gà bước vào.
Đường Khê vội ngồi dậy, chào:
"Chào dì ạ."
"Chào cháu, ngoan quá! Miểu Miểu nhà dì nhờ có cháu, nếu không bây giờ dì đã phải khóc tang cho thằng bé rồi."
Hạ An đặt nồi canh xuống bàn, tiến lại nắm tay Đường Khê.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Đường Khê cảm thấy rất dễ chịu.
Khuôn mặt phúc hậu, tuổi tác đã cao nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên gương mặt bà.
Hạ An càng nắm tay Đường Khê, càng nhìn lại càng thấy yêu mến:
"Đường Khê, dì nghe Miểu Miểu nói cháu còn độc thân. Hay là... cháu làm con dâu dì đi?"
"Gì cơ?!"
Đường Khê suýt nghẹn nước đến sặc.
Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên cũng bị táo nghẹn cứng trong cổ họng.
"Mẹ, mẹ nói gì thế?!"
Quách Miểu Miểu vội vàng bước lên, kéo tay mẹ mình, ngăn không để bà tiếp tục phát ngôn gây sốc.
"Mẹ tôi đùa thôi, ha ha ha!"
Anh cười gượng, cố giữ vẻ lịch sự.
"Đùa gì mà đùa! Con bé Đường Khê chưa có bạn trai, mẹ thấy nó rất tốt. Con nên cảm thấy may mắn mới đúng, con còn chưa xứng với người ta đâu. Đám bạn gái lăng nhăng ngoài kia của con, có ai sánh được với Đường Khê không? Này, đừng có đẩy mẹ..."
Giọng bà nhỏ dần khi Quách Miểu Miểu đẩy bà ra khỏi phòng.
"Rầm—"
Anh nhanh chóng đóng cửa, tựa lưng vào đó, thở phào và đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Đường Khê và Hứa Tư Niên nhìn anh chằm chằm.
Hứa Tư Niên không nhịn được trêu:
"Chị Đường, hình như chị là con dâu quốc dân rồi đấy. Chị bảo nếu mẹ em gặp chị, có khi nào cũng muốn chị làm con dâu không nhỉ?"
Quách Miểu Miểu bật cười lạnh:
"Cậu nghĩ gì thế? Anh trai cậu đã có vị hôn thê rồi."
Đường Khê cười khẽ:
"Nếu để Ngô Tinh biết chuyện này, cô ấy sẽ cho em ăn đòn."
Hứa Tư Niên không phục, cãi lại:
"Nhà em đâu chỉ có mỗi một anh trai!"
Nói rồi, cậu vỗ ngực đầy tự tin.
"Ý cậu là bản thân cậu á?"
Quách Miểu Miểu liếc nhìn cậu từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy chế nhạo.
"Cậu vẫn chỉ là nhóc con thôi, đừng mơ mộng nữa."
Đường Khê bật cười trước màn cãi vặt của hai người, cảm thấy khung cảnh này thật thú vị.
Thật may là lần này không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không, có lẽ cô đã chẳng được chứng kiến cảnh này.
"Thôi, đừng đùa nữa. Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
Đường Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa tối.
Cô nhớ ra tối nay còn phải đưa hàng cho Cố Tử Dật.
Quách Miểu Miểu nhìn đồng hồ:
"Không lâu đâu, chỉ một đêm thôi."
"Bao lâu cơ?!"
"Một đêm. Bây giờ là hơn 10 giờ sáng."
"Qua cả đêm rồi á? Hỏng rồi, hỏng rồi..."
Đường Khê lập tức rút kim truyền dịch, chộp lấy chiếc áo khoác bên giường.
"Cậu còn chưa truyền xong mà, nằm xuống nghỉ đi!"
"Đúng đấy chị Đường, truyền nốt bình này rồi đi, nhớ để lại di chứng thì sao?"
Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên vội vàng ngăn cô lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");