(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Khê giơ tay gõ nhẹ lên đầu Hứa Tư Niên.
“Giờ không tính chuyện đó. Anh ấy bị bắt cóc, vừa nãy chị đã nói chuyện với bọn bắt cóc qua điện thoại.”
Nghe vậy, Hứa Tư Niên lập tức hoảng hốt:
“Cái gì? Bắt cóc? Em biết rồi, chắc là do người mà anh Miểu đắc tội ở buổi đấu giá mấy ngày trước.”
Đường Khê ngắt lời:
“Em đi tìm người nhà Quách Miểu Miểu nhờ giúp đỡ. Chị sẽ đến gặp bọn chúng trước.”
Lúc đó, chiếc taxi cô gọi đã đến.
Đường Khê lên xe, nói với tài xế:
“Bác tài, đi đến đây.”
Cô đưa địa chỉ cho tài xế.
Hứa Tư Niên cũng chui vào xe từ phía bên kia, không đợi Đường Khê phản ứng, cậu đã giục:
“Bác tài, lái xe đi!”
Đường Khê bất đắc dĩ nhìn cậu thiếu niên, giọng pha chút trách móc:
“Đừng làm loạn. Em chỉ là một đứa trẻ, đi theo chị thì ngoài việc làm bia đỡ đạn ra, em còn giúp được gì? Còn nữa, nếu em không báo tin cho nhà Quách Miểu Miểu, thì ai sẽ làm?”
Hứa Tư Niên nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc:
“Chị Đường, thời đại nào rồi mà còn phải báo tin trực tiếp? Em chỉ cần gửi một tin nhắn là được chứ gì.”
Đường Khê cứng họng. Đúng là đầu óc cô không theo kịp rồi.
“Nhưng nếu em đi cùng, chị không đảm bảo được an toàn cho em. Lỡ xảy ra chuyện gì...”
Hứa Tư Niên cắt ngang, giọng đầy tự tin:
“Tỷ yên tâm, em 13 tuổi đã đạt huyền đai Taekwondo rồi, còn từng vô địch quốc gia. Không chỉ tự bảo vệ được mình, mà em còn bảo vệ được chị nữa. Hơn nữa, em cũng đã nhắn tin cho ba em rồi, họ sẽ nhanh chóng đến giúp. Chị cứ an tâm đi.”
Nhìn vẻ hào hứng của Hứa Tư Niên, Đường Khê thực sự không nói nên lời.
Người bị bắt cóc là Quách Miểu Miểu, vậy mà cậu nhóc này lại vui như trẩy hội.
Huyền đai Taekwondo? 13 tuổi? Vô địch quốc gia?
Chắc là giải dành cho trẻ em?
Nhưng vô địch trẻ em có so được với một đám bắt cóc hung ác không?
So thế quái nào được chứ?!
Đường Khê cảm giác bản thân đã đạt đến đỉnh điểm của sự bất lực, không thèm nói gì thêm.
“Khoan đã. Bác tài, trước tiên đưa tôi đến ngân hàng.”
Đường Khê nhớ lại yêu cầu của bọn bắt cóc: 500 vạn tiền mặt.
Hứa Tư Niên kinh ngạc thốt lên:
“Chị Đường, chị thật sự định mang nhiều... à, mang từng đó tiền đến sao?”
Ánh mắt cậu kín đáo liếc sang tài xế, rồi đổi giọng.
“Không phải nên làm ra vẻ chút sao? Lỡ gia đình Quách Miểu Miểu không kịp đến, thì cũng còn thứ để kéo dài thời gian với bọn chúng.”
Lời này khiến Đường Khê nhớ lại điều Hứa Tư Niên nói trước cửa nhà cô.
“Em bảo là, vài ngày trước anh ấy xung đột với ai đó tại buổi đấu giá đúng không?”
Hứa Tư Niên nghiêm mặt.
“Đúng vậy. Hôm đó em cũng có mặt, nhưng vì không phải trên địa bàn của nhà em mà là ở Vinh Bảo Trai. Thật ra chuyện này cũng không thể trách Anh Miểu. Người kia thật sự rất quá đáng.”
Đường Khê cau mày.
“Chuyện thế nào?”
Hứa Tư Niên hạ giọng, ghé sát tai cô thì thầm:
“Anh Miểu mang cổ vật mà chị ủy quyền cho anh ấy đi đấu giá. Không ngờ gặp phải tên phá gia chi tử nhà họ Nguyên. Dường như anh ta biết những món đồ đó là của anh Miểu nên cố tình gây khó dễ. Không chỉ quấy rối trong buổi đấu giá, anh ta còn trở mặt sau khi đấu giá thành công, khiến mấy món đáng giá đều bị rớt giá.”
Đường Khê nghe vậy, nét mặt càng thêm lạnh.
“Còn có chuyện đó sao? Không phải bảo hủy đấu giá sẽ chịu hậu quả rất nghiêm trọng à? Vậy anh ta thì sao?”
Ánh mắt Hứa Tư Niên lóe lên vẻ khinh bỉ.
“Anh ta là người nhà họ Nguyên. Vinh Bảo Trai lại có cổ phần của gia đình anh ý. Chị bảo xem, ai dám động đến anh ta? Nhưng anh Miểu đâu có sợ, tối hôm đó đã cho người tẩn anh ta một trận ra trò, hả giận lắm!”
Đường Khê chỉ biết lắc đầu. Những cậu ấm nhà giàu này, chẳng lẽ không có việc gì khác để làm sao?
“Hả giận thì hả giận, giờ hay rồi, bị bắt cóc luôn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");