(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kết quả, nhìn cách cô ăn uống vui vẻ như thế này, anh bỗng chợt hiểu vì sao cha mình lại thích cô đến vậy.
Những người phụ nữ từng tiếp cận anh hoặc là giả tạo, hoặc là vụ lợi. Người thì ham mê vẻ ngoài, người thì nhắm đến tiền bạc.
Còn Đường Khê, đúng là rất thú vị.
“Anh nhìn gì vậy? Mặt em dính gì à?”
Đường Khê vội cầm giấy lau mặt.
“Không, nhìn em ăn thấy ngon thôi.”
Đào Hành Tung hoàn hồn, mỉm cười đáp.
“Thế thì anh ăn đi, quán này ngon lắm, đặc biệt là phần thịt bò này.”
Đường Khê nhìn đĩa thịt bò trống trơn, ngượng ngùng cười.
“Phục vụ, cho thêm một đĩa thịt bò!”
Lời vừa dứt, cửa phòng riêng bật mở, một phục vụ bước vào.
“Được rồi, thêm một đĩa...”
“Đường Khê?!”
Người phục vụ nhìn có vẻ lớn tuổi, khoảng ngoài 50.
Đường Khê ngẩn người. “Bà biết tôi à?”
Người phục vụ bước tới, nắm lấy tay Đường Khê, nhanh chóng kiểm tra mặt trong cánh tay cô.
“Bà làm gì vậy!”
Đào Hành Tung lập tức thay đổi sắc mặt, tiến lên ngăn lại.
“Có vết bớt màu xanh, cháu chính là Đường Khê!”
Nói xong, người phục vụ buông tay Đường Khê ra.
“Tôi là Đường Khê. Còn bà là ai?”
Lúc này, Đường Khê hoàn toàn hoang mang. Người phụ nữ trước mặt rốt cuộc là ai? Làm sao lại biết bên trong cánh tay cô có vết bớt màu xanh?
Người phụ nữ trung niên trước mặt trông vô cùng kích động.
Bà ta nắm lấy tay Đường Khê.
“Cô là cô của cháu đây!”
Đường Khê ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì.
Cô làm gì có cô chứ? Trước giờ chưa từng nghe nói đến.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, làm sao có họ hàng thân thích được?
Dù cho có thì bao nhiêu năm nay cũng chẳng ai tới thăm cô, chứ đừng nói tới việc chu cấp cho cô một đồng nào.
Chuyện này cần phải làm rõ, cô không thể để người khác dễ dàng dắt mũi mình đi được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Khê trở nên lạnh lùng, cô mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay người phụ nữ trung niên.
“Bà nhận nhầm người rồi, tôi không phải cháu bà.”
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Khê khiến người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi sắc mặt.
Bà ta nhìn Đào Hành Tung với vẻ ngoài đầy khí chất quý phái, rồi lại nhìn Đường Khê rực rỡ xinh đẹp, lập tức nổi giận mắng.
“Đường Khê, cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Hồi nhỏ tôi còn bế cô, bây giờ cô phất lên, bám được người giàu rồi thì quay ra khinh thường họ hàng à?!”
Đào Hành Tung nhíu mày, định đứng dậy nói lý, nhưng Đường Khê ngăn anh lại.
“Bà à, bà có bằng chứng gì để chứng minh bà là cô tôi? Chỉ dựa vào một cái bớt sao? Người biết tôi có cái bớt trên tay nhiều lắm, chẳng lẽ ai nói là cô tôi thì tôi cũng phải nhận à?”
Cô ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, nụ cười trên môi pha chút giễu cợt.
“Với lại, nếu định bịa chuyện thì làm ơn tìm hiểu kỹ trước đi. Bố mẹ tôi mất từ khi tôi mới một tuổi, tôi lớn lên ở cô nhi viện, chưa từng gặp bất kỳ cô bác nào. Dù tôi có giàu có hay nổi tiếng thì liên quan gì đến một người xa lạ như bà chứ?”
Mấy lời nói của Đường Khê khiến người trước mặt á khẩu không đáp được.
Người phụ nữ trung niên cố chấp cãi lại, giọng vẫn cao ngạo như trước.
“Cô chính là Đường Khê, không giấu được tôi đâu. Lúc cô mấy tháng tuổi thì tôi còn bế cô, cô không nhớ cũng là bình thường. Khi bố mẹ cô qua đời, nhà tôi cũng đã cố giành quyền nuôi cô, nhưng lúc đó nhà tôi đã có hai anh và một em gái của cô rồi, thêm cô nữa thì thực sự không nuôi nổi...”
Bà ta nói với vẻ đầy lý lẽ, nhưng Đường Khê chỉ thấy buồn cười.
Nuôi không nổi? Cũng chưa từng đến cô nhi viện thăm cô một lần.
Cô đã nghĩ, họ hàng bên nhà bố mẹ cô chắc chắn đã không còn ai, nên không một ai nhớ tới sự tồn tại của cô.
Bây giờ bà ta tìm tới để nhận thân, rốt cuộc là vì điều gì?
Đào Hành Tung nghe những lời của Đường Khê, trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ đau lòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");