Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 118




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần này, cậu nhất định phải ăn đủ. Tôm càng trong sông chắc cũng đủ cho cả huyện ăn vài tháng.

Tất cả nhân lực ở huyện nha đều được huy động, người dân xung quanh tò mò kéo nhau đến sông xem.

Cả huyện đồn đại rằng không biết quan lớn nhà họ Cố đã dùng cách gì mà tìm được nhiều món ăn lạ đến vậy.

Hiện giờ mỗi nhà đều được phát vật phẩm cứu trợ, nhưng không biết cách chế biến.

Cố Tử Dật liền phát huy vai trò “đại sứ truyền bá”, vẽ lại các cách chế biến của từng loại nguyên liệu.

Thường Hoài Viễn cho người sao chép hàng nghìn bản, mang đến từng nhà phát.

Vì gia vị có hạn nên mỗi nhà chỉ được nhận hai gói.

Người dân ngửi mùi thơm từ sân huyện nha truyền ra, ai cũng nuốt nước miếng không ngừng.

Mùi thơm này thật sự quá hấp dẫn.

Mọi người liền học theo các nha dịch, ra sông bắt tôm càng.

Họ đem hết các kỹ năng ngư dân của mình ra, chỉ trong chốc lát đã bắt được mấy nghìn cân.

Giờ đây, khi nhìn thấy tôm càng nhỏ, ánh mắt mọi người chẳng còn chút sợ hãi nào như trước kia, thay vào đó là sự thèm thuồng lấp lánh ánh xanh.

Trong lúc chờ món tôm càng cay, Cố Tử Dật lấy ra một phần lẩu tự sôi và bắt đầu ăn.

“Dật Nhi, sao lại chín được vậy?”

Cố Cửu Hòa nhìn Cố Tử Dật loay hoay với vài thứ nguyên liệu sống, chỉ cần làm gì đó rồi đậy nắp lại, một lát sau khói bốc lên, mở ra thì tất cả đã chín.

“Tỷ tỷ nói cái này lợi dụng nguyên lý vôi sống gặp nước sẽ tỏa nhiệt.”

Cố Cửu Hòa trầm ngâm. Vôi sống ở vùng này khá phổ biến, trước đây ông cũng từng nghe kể chuyện thợ thủ công bị vôi sống và nước làm bỏng.

Nhưng chẳng ai nghĩ rằng điều này lại có thể áp dụng để nấu ăn.

“Nữ tử đó rốt cuộc là ai? Quả thực là thiên tài.”

Cố Tử Dật đảo mắt, kéo Cố Cửu Hòa sang một bên.

“Cha à, tỷ tỷ nói tỷ ấy đã gặp nhị ca.”

“Cái gì?!” Gương mặt Cố Cửu Hòa lập tức biến sắc.

“Hành Chu vẫn ổn chứ?”

Cố Tử Dật đoán trước được ông sẽ kinh ngạc nên không vòng vo, nhanh chóng kể hết chuyện giữa Đường Khê và Cố Hành Chu.

Nghe xong, rõ ràng Cố Cửu Hòa đã thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Nghe tin Hành Chu và Trúc Nhi bình an, cha cũng yên tâm hơn.”

Nói xong, ông lại thở dài.

“Nữ tử ấy đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta. Lần sau phải đưa thêm nhiều tạ lễ hơn nữa.”

Cố Tử Dật cười toe toét nhìn cha mình.

“Cha ơi, con muốn tỷ ấy làm tẩu tẩu của con!”

Gương mặt nghiêm nghị của Cố Cửu Hòa bất chợt bật cười.

“Trẻ con thì biết gì chứ, chuyện của người lớn cứ để họ tự giải quyết đi.”

Cố Tử Dật phồng má.

“Nếu nhị ca không lấy thì con lấy! Tỷ ấy tốt bụng, xinh đẹp như thế, nhị ca chẳng có lý do gì mà không thích tỷ ấy cả.”

Cố Cửu Hòa cười lớn hơn nữa.

“Đại nhân, món ăn xong rồi! Thường đại nhân gọi tiểu nhân báo ngài qua đó.”

Một nha dịch chạy tới hô lớn.

Cố Tử Dật lập tức hào hứng.

“Cha ơi, nhanh lên, đến muộn là không còn phần đâu!”

Nói rồi, cậu chạy vụt về phía tiền sảnh.

Cố Cửu Hòa bật cười, lắc đầu.

Dù vậy, ông vẫn để ý đến lời Cố Tử Dật nói.

Nếu có thể thì ông thực sự mong nữ tử thần bí đó và Cố Hành Chu sẽ thành đôi.

Nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng ép, cứ để họ tự phát triển thôi.

Nghĩ vậy, ông chậm rãi bước về phía sảnh trước.

Ở bên này, Đường Khê ăn rất vui vẻ.

“Lẩu ở đây ngon quá trời!”

Đào Hành Tung nhìn Đường Khê ăn chẳng giữ chút hình tượng nào mà khóe môi càng cong lên.

Ban đầu, anh chẳng có cảm xúc gì đặc biệt với Đường Khê, chỉ đơn thuần coi cô là một cô em gái xinh xắn mà thôi.

Anh đã gặp vô số người đẹp, tự nhận bản thân sẽ không dễ động lòng.

Nhưng không chịu nổi việc cha mình ngày nào cũng nhắc bên tai, cuối cùng anh quyết định tìm cơ hội hẹn cô ra ngoài, muốn xem thử cô gái này có gì đặc biệt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.