Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 117




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe đến con số đáng kinh ngạc này, biểu cảm của Đường Khê lập tức méo mó.

Bao nhiêu? Hàng trăm triệu? Chỉ vì một hòn đá vàng vàng này thôi sao?

Đường Khê cúi đầu xem xét chiếc vòng tay. Nhìn bề ngoài cũng đâu có gì đặc biệt?

Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Đào Hành Tung cũng hơi lưỡng lự.

Nhìn cô có vẻ không hiểu giá trị của chiếc vòng, điều đó có nghĩa là nó không phải do cô mua, rất có thể là người khác tặng.

Anh từng nhìn thấy loại ngọc này một lần khi còn nhỏ, nhưng khi đó chỉ nhìn từ xa.

Hồi đó anh cũng không thấy nó có gì đặc biệt.

Mãi đến khi vào đại học, chuyên ngành của anh là khoa học vật liệu. Có không ít loại đá quý được đưa đến để họ nghiên cứu.

Trong thời gian học, anh từng tham gia một nghiên cứu về ngọc hoàng thạch.

Viên ngọc đó được lấy ra từ lòng đất. Vì sản lượng loại đá này cực kỳ hiếm, màu vàng nhạt của nó trông rất giống đá cẩm thạch thông thường, nên rất dễ bị nhầm lẫn và vứt bỏ.

Khi đó, anh và vài anh chị khóa trên đã nghiên cứu suốt mấy tháng, cuối cùng cũng có chút kết quả.

Họ phát hiện một số dao động năng lượng nhỏ trên viên đá.

Lúc đầu còn tưởng là chất phóng xạ, khiến cả nhóm sợ chết khiếp.

Về sau, khi chuyên gia can thiệp, họ mới phát hiện ra đây là một dạng năng lượng bí ẩn, cực kỳ mờ nhạt.

Đào Hành Tung nhìn Đường Khê, có vẻ như cô hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.

Rốt cuộc anh có nên nói cho Đường Khê không? Nhưng dù sao, đến giờ nghiên cứu đó cũng vẫn chưa có kết quả rõ ràng.

Tận đến khi anh đã tốt nghiệp được một thời gian dài, trong một buổi họp lớp tình cờ, anh mới nghe nói các chuyên gia vẫn đang tiếp tục nghiên cứu thứ đó, nhưng dự án vẫn không có tiến triển gì đáng kể.

Dù anh muốn nói với Đường Khê, nhưng anh nên nói thế nào đây? Bởi lẽ bản thân anh cũng chỉ hiểu lơ mơ mà thôi.

Cả hai đi đến một nhà hàng.

“Chào mừng quý khách!”

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa chào đón khách.

Đường Khê nhìn qua tên quán, hóa ra lại là một quán lẩu.

Sao anh lại biết cô thích ăn lẩu nhất nhỉ?

Đường Khê ngay lập tức quên mất chuyện về ngọc hoàng thạch, bị mùi thơm của nước lẩu trong nhà hàng làm cho mơ màng.

Loại gia vị lẩu ở đây rất giống với loại mà cô từng đưa cho Cố Tử Dật.

Hồi đó, khi cô dùng phần gia vị lẩu ấy để xào tôm càng nhỏ, cô còn giữ lại một gói cho mình.

Mùi thơm ấy, đừng nói là tôm càng, ngay cả xào với đế giày cũng sẽ ngon.

Không biết bên Cố Tử Dật giờ sao rồi nhỉ? "Cuộc khủng hoảng tôm càng đã qua chưa?

...

Cố Tử Dật hắt xì một cái.

“Dật Nhi, hay con về nhà đi, xào xong nương sẽ mang cho con.”

Ở sân huyện nha, một chiếc chảo sắt lớn được dựng ở giữa sân, hai nha dịch đang dùng những chiếc xẻng cỡ đại để đảo thức ăn không ngừng.

Mùi thơm nồng nàn của vị cay tê tỏa ra, khiến tất cả mọi người ở đó đều nuốt nước miếng liên tục.

“Không sao đâu nương, con muốn ăn ngay khi vừa xào xong cơ!”

Vừa nói, cậu lại hắt xì thêm cái nữa.

Có các loại gia vị mà Cố Tử Dật mang đến, sau khi được cậu giới thiệu, mọi người lập tức ra sông bắt tôm càng nhỏ.

Trước đó, nếu ai nói thứ trong sông này có thể ăn được, có đánh chết họ cũng không tin. Thứ xấu xí và kỳ lạ thế kia sao lại ăn được chứ?

Nhờ nhà họ Cố và Thường Hoài Viễn thuyết phục nhiều lần, cuối cùng mọi người cũng đánh bắt một ít về thử nấu một nồi.

Kết quả là tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt cằm. Sau đó, họ lao vào ăn như chết đói.

Thậm chí có cả các văn nhân học sĩ trong vùng, họ ca ngợi món này là “mỹ thực của thần tiên”.

Cố Tử Dật còn chưa ăn được bao nhiêu thì toàn bộ đều bị mấy người lớn tranh hết.

Cậu bĩu môi, ngồi đợi mẻ tôm càng cay đầu tiên được xào chín.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.