Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 116




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù sau đó cậu bé còn mang cả một thùng châu báu tới, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng thứ trong hộp này rất đặc biệt.

Cô cẩn thận cất chiếc hộp vào trong két sắt.

Có lẽ lần sau gặp Cố Hành Chu, mình sẽ trả lại nó cho hắn.

- --

Chiều hôm sau, Đường Khê đang ở nhà xem bản thiết kế bảo tàng mà Quách Miểu Miểu gửi tới.

Cả tòa nhà to lớn, bề thế, mang phong cách phương tây, cao bốn tầng.

Đường Khê thấy số bốn không may mắn, liền bảo Quách Miểu Miểu nhắn lại với kiến trúc sư, sửa thành năm tầng.

Người thiết kế là một kiến trúc sư nước ngoài nổi tiếng, nghe nói rất có tiếng ở nước ngoài.

Nhìn bản vẽ, Đường Khê cũng phải công nhận thiết kế rất đẹp, tinh tế.

Nhưng rõ ràng, ông ta không hiểu thẩm mỹ và nhu cầu của người dân Trung Quốc.

Chẳng hạn, tòa nhà bốn tầng này, ngay cả khi mua nhà thif các tầng có số 4 đều rẻ hơn.

Dù vậy, cũng chẳng có mấy người chịu mua tầng này.

Hơn nữa, Đường Khê lại thích kiến trúc truyền thống Trung Quốc hơn, liền lập tức yêu cầu Quách Miểu Miểu đổi sang một nhà thiết kế của Hoa Hạ để phụ trách chính.

Hôm nay, Đường Khê chỉ mặc một chiếc váy dài hoa nhí đơn giản. Tóc cô được tết thành một bím lệch qua vai.

Cả người cô đều như mang khí chất thần tiên, nhẹ nhàng phiêu dạt.

“Đinh—”

Đào Hành Tung: Tôi đến rồi, cô xuống đi.

Đường Khê kéo rèm cửa, nhìn xuống dưới thì thấy một chiếc xe đang đỗ.

Nhưng lần này không phải chiếc xe bắt mắt màu bạc lần trước, mà là một chiếc Maserati màu đen rất kín đáo.

Hôm nay, Đào Hành Tung mặc một bộ đồ thể thao màu xám.

Anh đứng dựa vào xe, nhìn cô.

Thấy bóng dáng cô xuất hiện, anh mỉm cười và vẫy tay chào.

Đường Khê vội vàng tắt điện thoại, chạy nhanh xuống lầu, vì để chủ nợ phải đợi thật sự không hay chút nào.

Đào Hành Tung ân cần mở cửa xe cho Đường Khê.

Hôm nay nhìn Đào Hành Tung không còn vẻ nghiêm nghị như lần gặp trước.

Phải nói rằng, so với vẻ đẹp tà mị của Quách Miểu Miểu, khí chất lạnh lùng của Cố Hành Chu thì Đào Hành Tung lại mang đến cảm giác như anh trai nhà bên, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như tắm mình trong gió xuân, rất thoải mái.

Trong suốt quãng đường, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Không quan trọng chủ đề là gì, anh đều có thể bắt kịp.

Chỉ là, anh luôn cố ý hoặc vô tình liếc nhìn tay trái của Đường Khê.

Cô phát hiện ra không chỉ một lần liền cảm thấy có chút kỳ quặc.

Tay trái cô thì có gì đâu, ngoài...

Ngoài chiếc vòng tay mà Cố Hành Chu đã tặng cô.

Đường Khê chủ động hỏi: “Anh đang nhìn cái này à?”

Cô giơ tay trái lên, chỉ vào chiếc vòng tay.

Dường như Đào Hành Tung không ngờ rằng Đường Khê lại hỏi thẳng như vậy.

Anh sững người một lúc, rồi mỉm cười.

“Tôi cứ nghĩ mình che giấu rất tốt rồi, vậy mà vẫn bị cô phát hiện.”

“Tất nhiên rồi, anh lộ liễu như thế cơ mà.”

Đường Khê hạ tay xuống, nhìn về phía trước.

Lúc này trong lòng cô đang nghĩ, liệu đây có phải là một cái bẫy mà Đào Hành Tung cố ý dàn dựng để tiếp cận chiếc vòng tay này không?

Nhưng không đúng, trước khi gặp cô hôm nay, chắc chắn anh không biết cô có chiếc vòng này.

Hơn nữa, anh lại là con trai của ông Đào, Đường Khê luôn có thiện cảm khó tả với anh.

Vì vậy, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô rồi biến mất.

Đường Khê lúc này cũng không chắc nữa, chiếc vòng này chẳng phải chỉ là ngọc hoàng thạch thôi sao?

Dù có quý giá đi nữa, cũng không đến mức lọt vào mắt xanh của một tổng tài như Đào Hành Tung chứ.

Đường Khê quyết định thẳng thắn:

“Chiếc vòng này có gì đặc biệt à?”

Đào Hành Tung giữ vẻ mặt điềm nhiên, rất giỏi che giấu cảm xúc trong mắt.

“Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là ngọc hoàng thạch loại thượng hạng. Trước đây tôi từng định mua một chiếc để tặng mẹ nhân dịp sinh nhật, nhưng cuối cùng giá của nó lên tới hàng trăm triệu, nên tôi không thể đấu giá được.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.