(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chiếc xe trước mặt cao hơn cả người lớn, chứ đừng nói đến một đứa trẻ.
Trước xe tải, Cố Tử Dật trông chẳng khác gì một chú kiến nhỏ.
"Đây là xe, phương tiện giao thông ở chỗ chị. Đồ nhiều quá nên một mình em không mang hết được đâu."
Đường Khê vừa nói vừa trấn an cậu bé.
Cố Tử Dật thò đầu ra từ phía sau lưng cô, tò mò hỏi:
"Nhưng làm sao để di chuyển nó được ạ?"
Đường Khê kéo cậu lại gần, kiên nhẫn giải thích:
"Khi em ngồi vào, nhấn nút này là xe sẽ tự động di chuyển. Đến nơi thì em nhấn lại nút này để xe dừng."
Cô bế cậu lên ghế lái, chỉ cho cậu cách sử dụng nút tự động.
"Tử Dật, em nhớ chưa?"
Thực ra, để điều khiển xe này, cậu chỉ cần nhớ một nút là đủ.
Cố Tử Dật gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc:
"Dạ, tỷ tỷ, đệ nhớ rồi!"
Đường Khê dặn dò thêm:
"Bảo cha đệ và mọi người bên đó vận chuyển nhanh lên nhé, xe này chỉ dùng được trong một khoảng thời gian thôi."
Cố Tử Dật ngồi trên ghế lái, trông có vẻ rất "đối lập" với chiếc xe.
"Dạ, đệ biết rồi! Tỷ chờ đệ quay lại nhé!"
Nói xong, cậu nhấn nút tự động lái. Chiếc xe từ từ lăn bánh, chỉ trong vài giây đã đi vào vòng xoáy trắng.
- --
Ở bên bờ sông, Cố Cửu Hòa cùng mọi người lo lắng đứng đợi, ai nấy đều sốt ruột.
"Cũng vào được một lúc rồi, sao vẫn chưa ra nhỉ?"
"Đó... đó là gì vậy?!"
Du Hoa hét lên, chỉ vào thứ vừa xuất hiện từ vòng xoáy trắng.
"Thứ gì đây?! Cẩn thận!"
Người của Thường Hoài Viễn lập tức bao vây, giương giáo và thương nhắm vào thứ đó.
"Cha nương ơi, Hoài Viễn thúc! Con về rồi đây!"
Cố Cửu Hòa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Tử Dật ló ra khỏi thứ to lớn kia, tay vẫy chào mọi người.
Cố Tử Dật đứng trên ghế lái, thò đầu ra ngoài.
Cố Cửu Hòa và những người xung quanh sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái "quái vật khổng lồ" trước mặt.
Thường Hoài Viễn thấy Cố Tử Dật trên xe liền thở phào nhẹ nhõm.
"Hóa ra không phải sinh vật ngoài hành tinh."
"Rút lui đi."
Những binh sĩ đang vây quanh chiếc xe lập tức lùi lại, tạo thành một vòng tròn xung quanh nó.
Cố Tử Dật nhanh tay bấm nút, chiếc xe lập tức dừng lại.
Cậu mở cửa xe, chống hai chân ngắn ngủn từ từ trèo xuống.
Du Hoa vội bước tới định bế cậu xuống, nhưng Cố Tử Dật lắc đầu, từ chối.
"NƯơng, con tự làm được."
Cậu cẩn thận leo xuống bằng chính sức mình, vẻ mặt đầy quyết tâm.
"Cha ơi, đây là những thứ tỷ tỷ đã chuẩn bị cho chúng ta! Tỷ tỷ nói phải nhanh chóng chuyển hết, chiếc xe này chỉ dùng được trong một thời gian thôi!"
"Hóa ra cái này gọi là xe à..."
Thường Hoài Viễn lẩm bẩm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc xe tải to lớn.
Những người bị kinh ngạc lúc này mới hoàn hồn lại.
Cố Cửu Hòa lập tức ra lệnh: "Mọi người, mau chuyển đồ xuống!"
Hàng chục người vội vã lao tới, leo lên xe để bốc dỡ hàng hóa.
Phần sau của chiếc xe không có cửa, mà là kiểu thùng mở, dễ dàng nhìn thấy số lượng lớn thùng hàng bên trong.
Cố Cửu Hòa đứng nhìn đống hàng hóa chất cao như núi mà không khỏi thầm kinh ngạc.
Không ngờ nữ tử kia lại chuẩn bị nhiều đến vậy.
Trong lòng ông bỗng trào lên cảm giác áy náy, nghĩ rằng số tiền công đưa cho nữ tử ấy thật sự quá ít ỏi.
Người ta hào phóng thế, mang cả một xe hàng giúp đỡ, còn mình chỉ đưa một món bảo vật gia truyền chẳng mấy giá trị.
Thường Hoài Viễn tò mò ngắm nghía chiếc xe tải, đứng ở ghế lái nghiên cứu hồi lâu, dáng vẻ rất muốn thử lái.
Cố Cửu Hòa tuy không tỏ ra rõ ràng như vậy, nhưng trong lòng cũng rất hiếu kỳ.
Ông tự hỏi, chiếc xe này hoạt động như thế nào.
Thời xưa, xe cộ đều cần ngựa hoặc lừa để kéo, nhưng chiếc xe này lại không hề có bất kỳ con vật nào, mà kích thước còn to lớn như vậy.
Rõ ràng, cấu tạo của nó phải cực kỳ phức tạp.
Trong lòng ông không khỏi dâng lên sự khâm phục dành cho nữ tử tên Đường Khê kia dù chưa từng gặp mặt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");