(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai trăm vạn trong tay cô còn chưa kịp ấm túi đã lập tức bay sạch.
Từ xa, một người đàn ông trung niên đi chiếc xe máy điện phóng vù tới.
“Xin hỏi có phải cô đặt lịch lắp đặt mạng không?”
“Đúng, đúng, đúng! Là tôi đặt!”
Cuối cùng thì người lắp mạng cũng đến, nếu họ không tới, chắc cô sẽ hết sạch dung lượng di động mất.
Biết thế cô đã mua gói cước dung lượng lớn hơn.
Ai mà ngờ được, 30 tệ chỉ có đúng 1GB dung lượng, không có mạng Wi-Fi là cái điện thoại chẳng khác nào cục gạch.
“Cô đặt gói mạng tốc độ 100Mbps, đúng không? Nhưng mà...”
Người đàn ông trung niên ngước lên nhìn căn nhà hai tầng trước mặt, cau mày.
“Nhà cô lớn thế này, chỉ dùng 100Mbps liệu có ổn không? Hay làm luôn gói 200Mbps đi?”
Đường Khê không hiểu lắm, liền hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”
Người đàn ông không thèm ngẩng đầu, trả lời cộc lốc: “Khác là 100Mbps thì 800 tệ một năm, còn 200Mbps thì 1.500 tệ một năm.”
Ngay lập tức, "ra-đa tiết kiệm" của Đường Khê bật sáng.
“Ờ... giờ thì hiểu rồi…”
“Đắt thế! Chú ơi, bớt giá được không?”
Người đàn ông trung niên nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt bất lực.
Không ngờ một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp thế này mà mặc cả còn ghê hơn dân buôn.
Đường Khê mất nguyên cả buổi chiều để mặc cả.
Người đàn ông chỉ muốn bỏ chạy, nhưng khổ nỗi không thoát được...
Cuối cùng, Đường Khê chốt gói mạng 200Mbps với giá 1.000 tệ một năm.
Dù sao thì mạng vẫn là thứ rất quan trọng đối với cô.
Dưới danh nghĩa một blogger ẩm thực có 10.000 fan, dù không phải là một con số lớn, nhưng Đường Khê luôn trân trọng từng người một trong số họ.
Trong các buổi livestream, nếu mạng bị lag thì không có gì đáng sợ hơn thế.
Sau khi xong xuôi chuyện mạng, Đường Khê vẫn còn 9.000 tệ trong túi.
Cô nghĩ đến chuyện tối nay, anh chàng mỹ nam thời cổ đại ấy sẽ lại đến đưa tiền.
Nghĩ vậy, cô bước tới mở tủ lạnh kiểm tra.
Không ngờ nơi này đã bỏ không bao nhiêu năm mà trong tủ vẫn còn đồ ăn.
Đường Khê lấy lon cháo Bát Bảo tối qua mà Cố Hành Chu cầm đi, nhìn qua hạn sử dụng.
Hạn dùng: Đến năm 2010.
Trời ơi! Đã hết hạn 14 năm rồi!
Đường Khê lập tức cảm thấy vô cùng chột dạ.
Không biết ăn cháo Bát Bảo hết hạn 14 năm thì có sao không nữa.
Càng nghĩ càng thấy khổ sở, cô lại nhớ đến việc mình dùng cả một thùng cháo hết hạn để đổi lấy một chiếc Ferrari của người ta.
Đường Khê nhìn đồng hồ trên điện thoại, rất tốt, bây giờ mới hơn 4 giờ chiều...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");