(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đường Khê kinh ngạc:
"Mua cả một thành phố à? Cậu nói quá rồi!"
"Không hề! Đây là tôi còn tính thấp đấy. Đồ cổ đắt giá là vì chúng hiếm. Nếu trên đời chỉ có duy nhất một món, thì cậu nghĩ giá trị của nó là bao nhiêu?"
Lúc này Đường Khê mới nhận ra giá trị tài sản của mình khổng lồ đến mức nào.
Nhưng cô không để tâm lắm, vì những thứ này cô muốn bao nhiêu cũng có.
Cô mỉm cười ranh mãnh:
"Miểu Miểu này..."
Quách Miểu Miểu lập tức căng thẳng, mỗi lần cô gọi như thế đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
"Cậu lại muốn gì nữa đây?"
"Để tôi cho cậu xem bảo bối lớn hơn."
Quách Miểu Miểu nhìn cô nghi hoặc:
"Bảo bối? Ý cậu là..."
"Đừng có nghĩ linh tinh! Tôi nói là đồ cổ, không phải mấy thứ cậu đang tưởng tượng đâu!"
Trên lầu, Đường Khê mở một chiếc két sắt lớn.
"Mời xem."
Cô đứng sang một bên, nhường đường cho anh.
"Chết tiệt!"
Quách Miểu Miểu không kiềm được thốt lên, tay anh run run.
"Những thứ này cậu đã cho ai xem chưa?"
"Chỉ mỗi cậu thôi. Tôi đâu có ngốc."
"Vậy thì tốt. Đừng bao giờ để người khác thấy. Những thứ này không thể mua bán, nếu không cậu sẽ phải ngồi tù cả đời đấy!"
Đường Khê gật đầu, mặt đầy vẻ thấu hiểu:
"Tôi biết mà, nên tôi vẫn để đây chứ đâu mang ra ngoài."
Nghe vậy, cuối cùng Quách Miểu Miểu cũng nhẹ lòng.
"Sau này đừng nhận những thứ kiểu này nữa. Cứ nhận mấy món trang sức là được. Những thứ này nếu không giải thích được nguồn gốc sẽ rất phiền phức."
Đường Khê tiễn Quách Miểu Miểu ra về, rồi nằm trên giường suy nghĩ về những lời anh ta vừa nói.
Quả thực là cô không thể để người khác biết về sự tồn tại của những món đồ này.
Nửa đêm, cô trở mình không ngủ được, bèn dời két sắt sang một chỗ kín đáo hơn.
Cô phủ lên trên một lớp khăn trải bàn, rồi đặt thêm vài chiếc bình hoa và đồ trang trí lên đó.
Nhìn qua, nó không khác gì một chiếc bàn thông thường.
Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù két sắt rất an toàn, ngoài cô ra thì không ai có thể mở được, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Nếu có bất kỳ sơ suất nào xảy ra thì hậu quả sẽ không phải là điều cô có thể gánh nổi.
"Đinh—"
Đang định đi ngủ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại.
Đường Khê lẩm bẩm: Ai mà nhắn tin giữa đêm thế này? Mình có đi làm đâu chứ.
Mở ra xem, cô hơi nhíu mày.
Tin nhắn từ Đào Hành Tung.
"Đường tiểu thư, rất xin lỗi vì giờ mới nhắn tin cho cô. Tôi vừa xong công việc. Ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô một bữa, cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho quán gà rán của ba tôi."
Đường Khê đọc xong liền trả lời ngay:
"Không sao đâu, anh không cần cảm ơn. Gà rán của ông Đào vốn đã rất ngon mà. Hơn nữa, các anh còn không lấy tiền của tôi, nếu nói cảm ơn thì phải là tôi mời mới đúng!"
Ban đầu cô định từ chối, nhưng nhớ ra mình còn chưa trả tiền cho chỗ gà rán, cô cảm thấy thật ngại.
Người nợ tiền chưa mời nổi chủ nợ, mà chủ nợ lại đề nghị mời trước, thế thì kỳ cục quá!
Cô quyết định nhận lời và nhấn mạnh rằng mình sẽ là người mời.
Nhân tiện, cô cũng muốn trả lại số tiền còn nợ.
Bên kia rất nhanh trả lời:
"Chiều mai tôi đến đón cô."
"Được."
Trước khi đi ngủ, cô chợt nhớ ra mình chưa chuyển tiền đất cho Quách Miểu Miểu.
Lập tức, cô tìm số tài khoản của anh và chuyển 8.500 vạn qua.
"Đinh—"
Thông báo hiện lên:
"Số dư tài khoản của bạn: 1.325 vạn."
Đường Khê nhìn số dư, thở dài.
Hôm qua còn là một phú bà, thế mà hôm nay chỉ còn hơn 1.300 vạn.
Nhìn chiếc thùng châu báu, cô nghĩ: Có lẽ phải bán bớt vài món để thu hồi vốn thôi. Nếu không, chi phí nhập hàng đợt tới chắc cũng không đủ.
Nhập hàng mỗi lần đều ngốn vài trăm vạn.
Ánh mắt cô lướt qua chiếc hộp gỗ nhỏ dài đặt trên bàn.
Đôi mắt cô trầm xuống, mang theo vẻ tò mò, nhìn chiếc hộp đó.
Đây là thứ mà Cố Tử Dật dúi vào tay cô, nói là tiền công.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");