Phòng 414 - 星辰子喵

Chương 2: Phần 2




Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể tôi, não tôi nhất thời như ngưng trệ. Cậu ta là ai? Làm sao cậu ta biết được?

Im lặng một hồi, đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười lớn: “Haha, xin lỗi, đùa thôi ấy mà, cậu nói đi, xảy ra chuyện gì sao?”

Người này nhất định là có bệnh rồi, tôi vừa định gác máy, Tiểu Tĩnh đã giật điện thoại lại, giọng run rẩy nói: “Chúng tôi ở kí túc xá, nhìn thấy bóng ma.”

Không phải chứ chị hai, chị nói thế ai tin đây.

Nếu như là một người bình thường, họ sẽ nói:

“Bóng ma? Không phải chứ. Ma không thể nào xuất hiện trên thế giới này được.”

Thế nhưng chàng trai ở đầu dây bên kia không phải là một người bình thường.

“Có thể thứ mà các cậu nhìn thấy không phải bóng ma, nhưng cũng không phải là người.”

-------

Tiểu Tĩnh có chút kinh ngạc, giọng nói trở nên gấp gáp: “Đúng, đúng, ở ngay trước cửa phòng kí túc xá, cậu tin chúng tôi không?”

Chàng trai mang theo giọng nói uể oải, nhưng lại không có nửa phần hoài nghi: “Tin chứ, trên thế gian này thứ gì chẳng có, có gì mà không tin. Hơn nữa bảng hiệu của tôi đã treo lên rồi, gặp chuyện kì lạ tìm tôi xử lý là đúng rồi.”

Tôi vội ghé sát vào điện thoại, nói thêm: “Không phải chúng tôi, là bạn của chúng tôi. Trong tình huống này bạn của chúng tôi nên làm gì đây?”

Chàng trai cười hì hì nói: “Được rồi, cậu ghi âm cái này gửi cho bạn mình đi, sau đó đem phát đoạn ghi âm ở trước cửa một phút, bảo đảm bóng ma sẽ rời đi ngay.”

Kế đến, trong điện thoại phát ra tiếng nhạc, nghe giống như là tiếng mưa rơi vậy. Tôi chạy đến chỗ cửa đặt điện thoại xuống.

Ngoại trừ tiếng nhạc phát ra từ điện thoại, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của chúng tôi.

Một phút rất nhanh đã trôi qua, âm nhạc vẫn đang phát đều đều, Tiểu Tĩnh và tôi nhìn nhau, sau đó đi về phía cửa. Tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Tiểu Tĩnh đứng bên cạnh ôm chặt lấy tôi.

Tôi nuốt nước bọt cái ực, chầm chậm nhìn ra ngoài từ ô mắt mèo trên cửa.

Không thấy bóng ma đâu nữa.

Chàng trai tóc hồng phấn đang đứng trước cửa mỉm cười nhìn chúng tôi. Trên tay cầm một chiếc điện thoại đang kết nối.

“Tôi không lừa các cậu đúng chứ, bóng ma đi rồi.”

-------

Tôi nhận ra cậu ta, cậu ta chính là hội trưởng và cũng là hội viên duy nhất của câu lạc bộ đọc sách phi thường – Kim Tử Hoa.

Cậu ta đẩy cửa ra một cách tự nhiên, cánh cửa đập mạnh vào mũi tôi khiến tôi đau đến chảy nước mắt, Kim Tử Hoa cười với vẻ trêu chọc nói: “Ồ, xin lỗi nha.”

Xin lỗi cái đầu cậu, tôi chẳng nhìn thấy chút thành ý hối lỗi nào cả.

Tôi xoa mũi, trừng mắt lườm cậu ta, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận. Cậu ta lại thờ ơ như không đóng cửa lại, bắt đầu nhìn quanh căn phòng.

Tiểu Tĩnh kinh ngạc hỏi: “Làm sao cậu vào được đây? Đây là kí túc xá nữ mà?”

Kim Tử Hoa hỏi ngược lại: “Ma cũng đã nhìn thấy rồi, chuyện vào kí túc xá nữ còn có thể ngạc nhiên như vậy sao?”

Tiểu Tĩnh chớp chớp đôi mắt ngấn nước, bĩu môi lộ ra vẻ uất ức, tôi hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trạng. Chí ít bây giờ đã không còn nhìn thấy bóng ma kia nữa. Người trong tủ quần áo, tuyệt đối không thể để bị phát hiện ra được. Tôi làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Vừa nãy thật sự cảm ơn cậu, nhưng đây là kí túc xá nữ, mời cậu ra cho.”

Cậu ta không có chút vẻ gì là tức giận, chỉ vào giường ngủ của hai người bạn cùng phòng kia, giễu cợt nói: “Hai người bạn cùng phòng của cậu đâu? Bóng ma vừa thấy lúc nãy, chắc là hai người họ nhỉ?”

Tôi cảm giác bả vai mình như bị Tiểu Tĩnh bóp chặt, đầu lưỡi díu cả lại, cổ họng chỉ có thể nặn ra được mấy chữ: “Bọn họ chưa về….”

“Tôi khuyên cậu nên nói thật.” Kim Tử Hoa vẫn giữ nét mặt gợn đòn như cũ, “Thứ ở trước cửa không hề biến mất, chỉ là vừa mới đi nơi khác mà thôi. Còn không chịu nói, tôi cũng không thể giúp nổi các cậu.”

Tiểu Tĩnh ở bên cạnh đã bị doạ đến nức nở, cô ấy vừa khóc vừa nói: “Bọn họ muốn giết chúng tôi, chúng tôi chỉ đánh trả lại thôi, thật không ngờ…”

“TIỂU TĨNH”

“Nhưng cậu ấy muốn chúng ta nói sự thật, ngoại trừ cậu ấy, hiện giờ chúng ta còn có cách gì?”

Nói xong cô ấy ngồi xổm xuống đất bắt đầu khóc lớn. Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, ba tiếng cộc cộc cộc, nhịp điệu hệt như lần đầu tiên tôi nghe được.

Là bọn họ! Bọn họ quay lại rồi!

Lúc này tôi cũng vô cùng tuyệt vọng, nước mắt lưng tròng, đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn Kim Tử Hoa. Cậu ta lại không phản ứng gì nhiều, lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên, đứng dựa vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

“Đây có lẽ không phải bóng ma.” Cậu ta sờ cằm, suy nghĩ gì đó rồi nói: “Đây là oán khí.”

Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của chúng tôi, Kim Tử Hoa nói thêm: “Nếu là bóng ma thông thường vậy thì người bình thường như các cậu sẽ không nhìn thấy được đâu. Thứ các cậu nhìn thấy là năng lượng từ trường được hình thành từ oán hận của hai cô gái kia. Có lẽ họ chết vào khoảng thời gian tương đối đặc biệt, cho nên oán khí mới tích tụ mạnh mẽ như vậy.”

Chúng tôi liền hỏi cậu ta, tại sao chỉ có hai người chúng tôi có thể nhìn thấy được họ. Kim Tử Hoa nói rằng bởi vì đối tượng oán hận của họ chính là hai người chúng tôi, cho nên chỉ có chúng tôi mới nhìn thấy được họ.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn Kim Tử Hoa: “Có phải bởi vì chúng tôi lỡ tay giết chết bọn họ không?”

“Điều này không đúng, nếu chỉ có mỗi nguyên nhân đó sẽ không đủ hình thành oán khí. Các cậu nghĩ lại xem bản thân còn làm thêm chuyện gì nữa không?” Nói rồi cậu ta lấy ra ba lá bùa: “Cách giải quyết cũng đơn giản thôi, các cậu nghĩ kĩ lý do khiến họ mang oán hận với mình, sau đó đốt một tờ. Nếu như đúng, lá bùa sẽ không bốc cháy, có nghĩa là năng lượng từ trường đã biến mất.”

“Nếu sai thì sao?”

“Vậy thì làm lại, nhiều nhất chỉ có ba cơ hội.”

Ba lần, quá ít rồi, không thể nhiều hơn vài lần nữa sao?

Cậu ta vuốt mái tóc màu hồng phấn của mình: “Cậu tưởng là Black Friday à, không có ưu đãi hay hoạt động giảm giá gì đâu.”

Tôi thật sự rất ghét tên trước mặt này.

-------

Bây giờ là mười một giờ trưa, tôi và Tiểu Tĩnh tan học xong đang đứng trước cửa phòng kí túc xá, không có thứ gì khác, chỉ có hai chúng tôi.

Vị mỹ nữ mảnh khảnh này đã không còn dáng vẻ hốt hoảng như tối qua, chỉ làm một kiểu đầu đơn giản phối với một bộ quần áo bình thường cũng có thể xinh đẹp như vậy.

Mỹ nữ mở to mắt nhìn tôi, khoé môi hơi hé mở: “Mạc Dương, chúng ta vào trong đi.”

Đúng vậy, từ mỹ nữ không phải chỉ tôi, mà là chỉ vị bên cạnh tôi, Tiểu Tĩnh.

Thật ghen tị làm sao, người thì yếu đuối, nhát gan, mặt mũi lại xinh đẹp như thế. Ông trời thật quá bất công mà.

Sở dĩ chúng tôi căng thẳng đứng ở cửa thế này, là bởi vì một lời bảo đảm mà tên tóc hồng phấn bất lịch sự kia đã tiện miệng nói ra vào tối qua.

Tôi thở ra một hơi, đưa tay xoay nắm cửa.

Trong phòng không có thứ gì có thể cử động được, cũng không có hai người hôm qua.

Tôi nhanh chóng đi vào trong, lục lọi tìm kiếm một lượt.

Trong tủ quần áo, không có.

Trong nhà vệ sinh, không có.

Trong rương đồ, cũng không có.

Đúng vậy, tất cả mọi nơi đều không có.

Thi thể đã bị đem ra ngoài rồi. Thậm chí không còn lưu lại chút mùi nào. Hơn nữa đồ đạc của chúng tôi đều không có dấu hiệu bị động vào, tủ quần áo đựng thi thể tối qua không lưu lại chút vết máu nào.

Nhớ lại tối qua Kim Tử Hoa mỉm cười nói với chúng tôi, vì để nể mặt đại mỹ nữ Thịnh Tiểu Tĩnh, cậu ta có thể giúp chúng tôi giải quyết cái xác cũng như liên hệ với nhà trường và phụ huynh.

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta: “Cậu có thể tốt bụng vậy sao?”

Cậu ta nở nụ cười vô lại, ánh mắt dán chặt trên người Tiểu Tĩnh: “Để được nhìn mặt người đẹp, đương nhiên là có thể rồi! Hơn nữa vốn dĩ ban đầu các cậu là người bị hại, thay vì phí sức giải thích vướng mắc với những người đó, chẳng bằng để tôi giúp các cậu giải quyết nhanh gọn còn hơn.”

Cuối cùng, trước khi ra khỏi cửa cậu ta còn không quên nói thêm một câu: “Với lại, hiện giờ các cậu vẫn còn có việc cần làm mà, đừng quên ba lần cơ hội trong năm ngày đấy nhé.”

Khi cửa đóng lại và mở ra lần nữa, bên ngoài đã không còn ai nữa rồi.

Tên này chạy cũng nhanh thật đấy.

Tây Tây và Điền Thượng là bạn thân, từ lúc bắt đầu khai giảng hai người họ chưa từng tách nhau ra.

Rất kì lạ nhỉ, một phòng kí túc vốn chỉ có bốn người, lại bị chia thành hai nhóm.

Đại khái bởi vì Tây Tây và Điền Thượng là bạn cùng quê, hơn nữa lại học cùng với nhau từ nhỏ, cho nên họ có rất nhiều điểm chung.

Tiểu Tĩnh lại thuộc dạng xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, cô ấy làm việc gì cũng không chắc chắn, còn từng bị Tây Tây và Điền Thượng ghét bỏ, cho nên từ lúc đó Tiểu Tĩnh đã bắt đầu thân với tôi hơn.

Lúc này, tôi và Tiểu Tĩnh đang đeo găng tay, lục lọi đồ đạc của hai người họ, cố gắng tìm cho ra chút manh mối.

Đáng tiếc tìm kiếm khắp mọi nơi cũng không tìm ra được thứ gì có ích.

Chúng tôi đặt từng món đồ một lên sàn nhà, điện thoại, bảng thành tích, bằng khen, ví tiền, giấy chứng nhận và một cái hộp không thể mở.

Cái hộp đó rất chắc, dù có đập mạnh thế nào cũng không mở được. Mặt trước của hộp có một ổ khoá, nhưng lại không tìm thấy chìa khoá.

Tại sao hai người họ lại oán hận chúng tôi? Từ khi bước vào đại học đến nay đã hơn ba năm, chưa từng tranh cãi ầm ĩ lần nào, thỉnh thoảng cũng chỉ nói qua nói lại vài câu.

Có lẽ….

Tôi đột nhiên nhớ ra, một buổi chiều nọ khi vừa bước ra khỏi lớp phụ đạo, tôi đã nhìn thấy một cặp mắt oán hận đang nhìn mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.