Tiểu Tĩnh khóc rất lâu, vừa mới ngưng được một chút đã đọc được tin nhắn trong nhóm chat, thế là lại tiếp tục bật khóc nức nở.
Lòng tôi rối bời, tôi quẳng điện thoại xuống đất, nghe cô ấy khóc, trong đầu tôi hiện giờ giống như một mớ hỗn độn vậy.
Mười phút sau, tôi mở miệng nói: “Chúng ta khiêng họ vào trong tủ đi.”
Mắt của Tiểu Tĩnh sưng lên: “Vậy lát nữa má Lâu tới, phải làm sao, hai người họ không ở đây…”
Tôi xắn tay áo lên nói: “Đến lúc đó bịa đại lý do vậy.”
Mất sức nửa ngày trời mới di chuyển được hai người họ, Tiểu Tĩnh vì khóc quá nhiều không còn sức lực, vậy nên chỉ có mình tôi làm việc này. Bình thường trông hai người họ gầy gò như thế, sao làm cách nào cũng không khiêng nổi vậy? Tôi thầm mắng. Sau khi nhét họ vào trong tủ quần áo xong, cửa tủ lại không thể đóng lại được, tôi chỉ có thể lấy ổ khoá chốt lại nó mới miễn cưỡng không bị bung ra.
Lúc khiêng hai người bỏ vào tôi vô tình đụng trúng vết thương của họ, máu trên tay cộng thêm mồ hôi đổ đầy người, sau khi đóng cửa tủ lại tôi mệt đến không ngừng thở hổn hển. Tiểu Tĩnh vẫn đứng lóng ngóng ở đó, khiến tôi có chút khó chịu, “Cậu mau dọn dẹp sạch sẽ đi.” Tôi buồn bực nói.
Tiểu Tĩnh nhìn tôi, ngơ ngác mấy giây mới gật đầu, tuỳ tiện vớ lấy một cái áo quỳ xuống ra sức chùi sàn nhà.
Lúc rửa tay tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, nhìn thấy một con quái vật trên mặt đầy vết máu, mang theo ánh mắt mệt mỏi và đáng sợ.
Nếu như không phải đã quá quen thuộc với khuôn mặt này, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra đó chính là mình.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cộc cộc cộc, ba nhịp gõ nặng nề. Tôi thầm rủa trong lòng, sao lại tới nhanh vậy chứ? Tôi kiểm tra lại người mình một chút rồi bước ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa tôi liền sững người, tôi điên cuồng đóng sầm cửa lại và cài chốt.
Tiểu Tĩnh thấy vậy bất an hỏi: “Sao thế?”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, tựa lưng vào cửa, muốn mở miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Ngoài cửa, là hai người bạn cùng phòng mà tôi vừa mới khiêng vào tủ quần áo.
Bọn họ vai kề vai, nhìn chằm chằm vào tôi.
---------
Mười giờ rưỡi có người gõ cửa: “414, có người không?”
“414, mau mở cửa.”
Tôi nghiến răng đáp: “Có”, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đi về phía cửa, tay tôi run rẩy mở hé cửa, cả người cứng đờ.
Má Lâu cầm sổ ghi chép, thản nhiên liếc nhìn vào trong, trên tay cầm một cây bút viết viết vẽ vẽ, hỏi: “414, người đều đủ cả chứ?”
Hai người bạn cùng phòng kia vẫn đứng phía sau như cũ, vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm vặn vẹo.
Tôi nhỏ giọng đáp: “Đủ ạ.”
Má Lâu nhìn vào mắt tôi, tôi nắm chặt tay, bức rức không yên, tim đập loạn xạ. Bà ấy lại nhìn vào trong lần nữa. Tiểu Tĩnh đứng sau lưng tôi, sững người. Rõ ràng, cô ấy cũng nhìn thấy hai người đó, cô ấy dùng một tay nắm chặt góc áo, chân mềm nhũn đến sắp không đứng vững nữa rồi.
Hai người đó đứng ngay bên cạnh má Lâu, vai của họ dường như sắp chạm phải nhau luôn rồi, nhưng bà ấy lại không có chút phản ứng gì cả.
Lẽ nào chỉ có hai người chúng tôi mới có thể nhìn thấy họ sao?
Má Lâu viết gì đó lên sổ một lúc, không nhìn thấy hai người bạn cùng phòng của tôi, mở miệng định hỏi, không đợi bà ấy kịp hỏi tôi đã vội nói: “Hai người kia ở thư viện vẫn chưa về.”
Má Lâu ừm một tiếng, không nói gì thêm, bảo tôi kí tên vào.
Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, viết bừa mấy nét rồi vội vàng trả lại.
“Chú ý an toàn khi dùng điện, lúc ngủ không được sạc pin.” Má Lâu để lại một câu định rời đi, tôi và Tiểu Tĩnh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này bà ấy lại nói thêm một câu đầy ghét bỏ:
“Phải thường xuyên quét dọn, vệ sinh phòng, có mùi rồi đấy.”
Cánh cửa vừa đóng sầm lại, đầu óc tôi liền trống rỗng, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống sàn.
----------
Một giờ đêm, chúng tôi đều không thể ngủ được. Tôi nằm trên giường liên tục lục lọi điện thoại, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tiểu Tĩnh. Hai người không ai mở miệng nói chuyện, kí túc xá giống như ao tù nước đọng.
Tiểu Tĩnh vô cùng tuyệt vọng, tôi cuống cuồng nghĩ cách giải quyết, báo cảnh sát ư? Chúng tôi chắc chắn phải tiếp nhận trừng phạt, cả đời này xem như bỏ.
Cho dù báo cảnh sát cũng không thể xử lý được loại chuyện này. Cũng không thể nói với người nhà, bố mẹ tôi sẽ bị doạ đến ngất mất, hơn nữa không rõ cuộc gọi có bị ghi âm hay không.
Hay là phân xác ra chôn? Thế nhưng không có dụng cụ cũng không có đất, thời gian này cũng không thể rời khỏi trường được, ngày mai còn có tiết, nhất định sẽ bị phát hiện.
Trước tiên khoan hẵng nói đến chuyện chúng tôi không dám ra khỏi cửa, nếu chôn được rồi hai người họ có thể biến mất không?
Phiền.
Tôi và Tiểu Tĩnh đều nằm trên giường, không biết cô ấy đang làm gì, nhưng nhất định là cũng chưa ngủ. Từ sau khi má Lâu rời đi chúng tôi không dám mở cửa thêm lần nào nữa, không biết hai người họ còn ở đó không.
Bọn họ biến thành hồn ma, tại sao phải tìm tôi báo thù. Người suýt chút nữa bị giết là hai chúng tôi cơ mà.
Trên điện thoại xuất hiện một dòng gợi ý, là một bài báo. Lúc này Tiểu Tĩnh nói: “Hay là thử cái này đi, tớ đã nhìn thấy nó mấy ngày trước.”
Tôi bấm vào, suýt chút thì cười đến hụt hơi.
Quảng cáo mới của câu lạc bộ trường, một cậu thanh niên tóc hồng nhạt đeo kính râm, đang làm động tác cong người, trên tay cầm một tấm bảng rất khoa trương, viết dòng chữ: “Câu lạc bộ đọc sách phi thường.”
“Đây là nơi giao lưu trao đổi những quyển sách độc lạ, phát triển sở thích và hứng thú của học sinh, nâng cao kiến thức xã hội và rèn luyện tổng hợp. Cam kết có đủ tài nguyên để đáp ứng nhu cầu về từng loại sách cho những thành viên tham gia, nâng tầm ước mơ của bạn. Để học sinh trường A nhận thức được thế giới muôn màu ngoài kia, cảm nhận cuộc sống, hun đúc tình cảm.”
“Nếu bạn gặp phải chuyện kì lạ, hoặc muốn tố cáo, muốn báo oán, có thể gọi vào số điện thoại 135xxxx1234, hoặc đăng nhập vào trang web. Chúng tôi sẽ giải quyết khó khăn thay bạn, làm một hốc cây lắng nghe bạn nói cũng không phải không được.” “Bất luận là chuyện gì đều có thể tin tưởng chúng tôi, chuyện kì quái đến đâu chúng tôi đều có thể giải quyết giúp bạn, moaz moaz.”
“Hơn nữa còn là MIỄN PHÍ.”
“Tâm động cũng không bằng hành động, bạn còn chờ gì nữa, mau đến tìm chúng tôi đi.”
Hai chữ “miễn phí” được in đậm và viết bằng phong chữ rất lớn.
Dưới cùng là bức ảnh một anh chàng rất điển trai với mái tóc màu hồng phấn và nụ cười tưới rói.
Chuyện này rõ ràng rất không bình thường!
Hơn nữa câu lạc bộ này chỉ có một mình cậu ta, người phục trách chụp ảnh, viết quảng cáo, tuyên truyền, hội trưởng, hội phó….hết thảy đều chỉ đề một cái tên – Kim Tử Hoa.
Tôi kéo tấm mành che trên giường ra, thấp giọng nói với Tiểu Tĩnh: “Cậu nghiêm túc à? Chuyện này rõ ràng không đáng tin.”
Mắt Tiểu Tĩnh vẫn còn ngân ngấn nước, cô ấy chớp mắt nhìn tôi nói: “Cái này có lẽ có ích đấy, tớ từng nghe người khác nói rồi.”
Tôi há hốc miệng không nói nên lời.
“Nếu không, chúng ta còn có cách nào khác sao?” Tiểu Tĩnh bĩu môi ra vẻ uất ức. Tôi nhất thời nghẹn họng, quả thực không có.
Chết tiệt, đành còn nước còn tát vậy. Tình hình bây giờ, cho dù Tần Thuỷ Hoàng sống lại bảo tôi đưa ông ta năm mươi ngàn tôi cũng có thể tin.
Tôi nghiến răng, tim lộn tùng phèo, bắt đầu bấm vào trang web kia, còn chưa tải xong, đã nghe thấy tiếng quay số của Tiểu Tĩnh.
“Ting, ting…”
Điện thoại được kết nối rồi.
Đêm hôm thế này sẽ có người nhấc máy sao? Lúc tôi còn đang nghĩ, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng: “Alo”
Tiểu Tĩnh và tôi đều sợ đến nhảy dựng, cô ấy hệt như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, dúi điện thoại vào trong tay tôi, tôi cầm lấy điện thoại vô cùng lúng túng, không biết phải nói gì.
“Alo, alo, sao không có tiếng gì vậy. Không nói tôi cúp máy nhé!” Chàng trai ở đầu dây bên kia lười biếng ngáp một cái.
Tôi run run đáp: “Ờ, xin chào?”
Chàng trai xa lạ trở nên hăng hái thấy rõ: “Cuối cùng cũng có người lên tiếng, có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”
Tôi dùng tay chà xát vào đùi: “Chúng tôi….chỗ này xảy ra chút vấn đề, muốn, xin một lời khuyên….” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, “Kí túc xá của chúng tôi, xảy ra chút mâu thuẫn…”
“À, ra vậy.” Chàng trai đó nói, “Các cậu giết bạn cùng phòng rồi đúng không?”