Edit: Vi
Beta: Blue
Chương 11: Bạch Nguyễn nhuyễn muội tử
Tuy rằng Giản Đan có chút khuyết điểm như vậy ( tác giả: nhầm to!) nhưng xét cho cùng vẫn là một thanh niên muốn bằng cấp có bằng cấp, muốn gia thế có gia thế, nếu không phải cậu không thích nữ nhân thì anh đã sớm đề cử các em gái ABCXYZ trong tay mình cho cậu rồi. Nhưng mà kể cả cậu thích đàn ông cũng không thành vấn đề! Bạch Nguyễn anh đây là người nào? Anh giao tiếp đủ rộng ~ Vì Giản Đan nhà mình mà anh đã góp nhặt tư liệu biết bao người là gay chung tình biết săn sóc người khác!
Anh sẽ chờ cậu lớn hơn chút nữa rồi giới thiệu những người đó cho cậu mà! Thích thế nào có thế đấy! Chủ yếu không phải là biết thương vợ sao? Anh là vì để Giản tiểu ngốc không bị đàn ông hư hỏng lôi kéo, ở trung học đã canh phòng cẩn mật như thế nào cơ chứ! Chí ít Giản tiểu ngốc từ nhỏ đã không thích náo nhiệt không thích ra ngoài, ba năm đại học đều là đề phòng cẩn thận! Không một tên đàn ông không rõ lai lịch nào có thể đến gần Giản Đan!
Kết quả bây giờ là thế này đây! Thế này đây! Thế này đây! Không phải mình mới tốt nghiệp vài năm sao? Không phải chỉ là vài năm nay mình bận một chút không có thời gian để mỗi ngày đem kẻ ngốc này dắt vào lưng quần mang theo, thế nào mà đã bị người ta bắt đi mất rồi?
Bạch Nguyễn thấy được Đổng Thư không tốt thế nào, không đủ đẹp trai, được rồi, là có chút đẹp trai; không đủ cao, được rồi, cao hơn mình; công việc không tốt, được rồi, mình cũng giống thế; không biết cách săn sóc người khác chút nào, được rồi, cái ổ chó của Giản Đan so với vài lần trước mình đến đều sạch sẽ hơn một chút; chăm Giản Đan mà để nó sinh bệnh, được rồi, là do Giản Đan tự ăn thành bệnh.
Nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến việc anh chán ghét Đổng Thư, làm sao anh lại đem quả dưa chuột ngốc mình nuôi mười mấy năm trời tặng không cho người ta! Dựa vào cái gì!
– Cuối cùng thì làm sao cậu lại thành như thế này hả? Cậu ăn bao nhiêu mới có thể viêm dạ dày được hả?
Rốt cuộc vẫn cứ là đau lòng vì Giản Đan, Bạch Nguyễn sờ sờ cái đầu xù lông của Giản tiểu ngốc. Này, xem đi, mặt trắng bệch thế này! Còn gầy nữa!
Thật lòng mà nói thì sắc mặt Giản Đan hiện tại rất tốt, còn hồng hào hơn cả Bạch Nguyễn.
– Có thể là vì uống nhiều côca quá, không việc gì đâu. A… ui… Hôm qua đến phòng khám tiêm rồi.
Giản Đan cảm thấy hiện tại mình chẳng có chỗ nào không thoải mái, cậu cào cào tóc rồi đứng lên vặn vẹo thắt lưng.
– Đến phòng khám? Sao không đi bệnh viện?
– Hơn nửa đêm rồi, đợi đến bệnh viện có khi em nghoẻo luôn.
– Hơn nửa đêm? Cậu phát bệnh lúc nửa đêm?
– Vâng, Đổng Thư đưa em đi phòng khám.
– …
Bạch Nguyễn hoàn toàn có khả năng tưởng tượng được trình độ làm ầm ĩ của Giản Đan. Trước đây, khi còn chưa biết tật xấu vừa bị bệnh liền trở nên già mồm cãi láo của Giản Đan, tiểu Bạch Nguyễn từng dựa trên nguyên tắc bệnh nhân là lớn nhất mà chăm sóc cậu. Kết quả tất nhiên thê thảm vô cùng, tiểu Giản Đan cả đêm khóc nháo đủ kiểu, cuối cùng đến khi tiểu Bạch Nguyễn không nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa mà cho tiểu Giản Đan một đấm thì thế giới mới trở về yên tĩnh.
Giản Đan đạp Đổng Thư một phát:
– Đi giặt quần áo, đi giặt quần áo đi, ở trong này làm gì?
Đổng Thư cười nhẹ:
– Uống thuốc đi đã, anh lấy thuốc cho em được không?
– Không uống thuốc… Chết tiệt! Tiểu Bạch anh sao lại đập đầu em?
– Không uống cái con khỉ! Giản tiểu ngốc cậu đừng cho tôi cơ hội? Có tin tôi tẩn cậu không?
Bạch Nguyễn rất hiểu biết thằng nhóc này, nhẹ nhàng với nó là nó lập tức lên mặt.
Dưới chính sách bạo lực của Bạch Nguyễn, Giản Đan đem thuốc uống sạch. Có thể tin tưởng rằng nếu không có Bạch Nguyễn của chúng ta thì chỗ thuốc này Giản Đan có thể uống đến sáng mai mới xong.
Giản Đan uống thuốc xong, Đổng Thư tiếp tục đi giặt quần áo. Mặc dù có máy giặt nhưng anh vẫn thấy giặt tay sạch hơn. Giản Đan đã bị Bạch Nguyễn lôi vào phòng ngủ có điều hòa “tâm sự thân mật” về Đổng Thư.
– Nói đi.
Bạch Nguyễn ngồi trên ghế, bày ra tư thế bắt đầu thẩm vấn. À không, là nói chuyện.
Giản Đan vò đầu:
– Nói cái gì?
– Nói về vị Đổng Thư kia của cậu. Ở đâu? Đang làm gì? Bằng cấp ra sao? Bối cảnh như nào? Đúng rồi, cậu với hắn làm sao quen nhau mà hắn đến nhà cậu ở? Được lắm Giản Đan, công tác giữ bí mật thật tốt. Lừa cả anh cậu. Cậu đừng học mĩ thuật làm gì, đi làm ở cục tình báo đi.
– Em khó chịu ~
Từ nhỏ Giản Đan chưa bao giờ nói dối được Bạch Nguyễn. Cậu cũng chẳng nghĩ ra cái thân phận nào cho Đổng Thư bởi lẽ Bạch Nguyễn chẳng đến mấy ngày sẽ biết cậu lừa anh ta, đến lúc ấy thì có là tổ tông tám đời nhà Đổng Thư cũng bị đào ra. Bây giờ cậu chỉ có thể kéo dài thời gian. Dù sao cũng vừa ốm, hiện giờ có giả vờ cũng có độ tin cậy hơn.
– Đừng có giả vờ!
– Khó chịu thật mà…
Giản Đan ôm bụng ngồi xuống để tăng độ tin cậy. Giản Đan âm thầm véo đùi một cái, kết quả là quá mạnh tay, véo đến độ nước mắt chảy ra. Giản Đan thầm nghĩ: anh không tin là tôi lăn ra đây cho xem này.
– Giản Đan, cậu không sao chứ?
Bạch Nguyễn bị lừa rồi, sốt ruột sờ sờ trán Giản Đan.
– Bụng đau ~ Đau chết mất ~
Giản Đan nằm úp sấp trên giường, ôm bụng lăn qua lăn lại.
– Ôi ôi ôi ~ Em đau chết mất thôi ~ Tiểu Bạch anh là đồ không có lương tâm ~ oa oa oa ~~~~
Bạch Nguyễn cũng không biết chăm bệnh nhân, nếu hôm qua người ở cùng Giản Đan là Bạch Nguyễn thì có khi Giản Đan đau đến chết Bạch Nguyễn cũng chẳng tỉnh dậy. Nhìn Giản Đan vừa gào vừa khóc lăn qua lăn lại, Bạch Nguyễn luống cuống một hồi rồi quyết đoán đi gọi Đổng Thư.
Đổng Thư dựa theo biện pháp hôm qua, cầm khăn mặt nóng chườm lên bụng Giản Đan, Giản Đan bị hun nóng đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng lặng lẽ gào thét: Bạch Nguyễn anh biến mau đi! Lượn nhanh đi! Tôi sắp bỏng chết rồi đây này!
Lời cầu nguyện của Giản Đan rất linh nghiệm. Bạch Nguyễn có điện thoại từ công ty nói là có việc gấp, chỉ dặn dò Đổng Thư hai câu rồi vội vội vàng vàng đi mất.
Bạch Nguyễn vừa ra khỏi cửa, Giản Đan đã nhảy dựng lên, Đổng Thư cầm khăn nóng ngây ngốc nhìn. Giản Đan ngượng ngùng:
– Anh ấy thật đáng ghét. Ha ha, tôi giả vờ thôi.
Đổng Thư làm ướt khăn, đặt lên bụng Giản Đan lần nữa:
– Cứ chườm thêm lúc nữa, tốt cho thân thể em.
Nhìn Đổng Thư cười tủm tỉm, Giản Đan chỉ đành tiếp tục lên giường chườm bụng.
Dù bệnh của mình là thế nào đi nữa thì cái nợ ân tình này với Đổng Thư, mình nợ rất nhiều. Nếu hai người đổi vị trí cho nhau, cái khác chưa nói đến, chỉ nói đến việc thức trắng đêm chăm sóc là mình đã chẳng làm nổi rồi.
Vốn muốn nói chuyện rõ ràng với Đổng Thư, giờ thì lại thấy ngượng không biết phải nói sao. Cậu nhìn mấy cuốn sách Vương Thế đưa cho mình, trên đó nói nếu như bị kích thích quá lớn, người bệnh có thể trở thành tâm thần phân liệt, thậm chí bởi không tin tưởng vào cuộc sống mà chuyển hóa sang tự kỉ.
Giản Đan thở dài. Vợ thì vợ, dù sao cũng chẳng cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, quen là được, quen rồi là được.
– Đổng Thư, anh cũng đừng làm gì nữa. đêm qua anh cũng chưa ngủ. Ngủ một lúc đi chứ?
– Không sao, lát nữa anh ra sô pha ngủ một lát, em mệt thì cứ ngủ đi.
Đổng Thư sờ trán Giản Đan một chút, nói.
– Bệnh này cũng chẳng lây, anh ngủ trên giường không sao đâu.
Đổng Thư ngây ra một lúc, cẩn thận dò hỏi:
– Em không giận anh à?
– Ờ… không đâu.
Cái loại đối thoại kì quái này là thế nào? Loại không khí mập mờ này là ra sao?
Đổng Thư cười. Nụ cười suýt nữa làm mù đôi mắt chó làm từ vàng trắng 24k của Giản Đan. Ngay sau đó, cậu bị Đổng Thư ôm.
– Không giận thì tốt rồi.
Đổng Thư cọ cọ cổ Giản Đan. Giản Đan cứng đơ người mặc niệm không ngừng: Đây là cách bạn bè ở chung với nhau thôi, không phải vợ, không phải vợ, không phải vợ…
Đổng Thư thực sự mệt lắm, anh ngủ ngay lập tức. Giản Đan sau một hồi rối rắm cũng ngủ mất. Giữa hai người chính là “rào chắn”- một cái chăn.
Xem nhẹ sự rối rắm chẳng có tí kí lô nào của Giản Đan, Bạch Nguyễn bên kia đã chính thức giúp Giản Đan bắt đầu đi làm rồi.
Ngày đầu tiên đi làm của Giản Đan:
7:00 sáng
– Giản Đan? Giản Đan, dậy đi! Bảy giờ rồi. Đi tàu điện ngầm đến cơ quan em mất một tiếng đấy! Giản Đan!
Sau khi nấu xong bữa sáng, Đổng Thư đào Giản Đan từ trong ổ chăn ấm áp ra. Giản tiểu ngốc tiếp tục nướng, không chịu chút ảnh hưởng nào.
7:05 sáng
– Giản Đan, em dậy nhanh đi có được không?
– Ngủ tiếp năm phút thôi…
– Giản Đan…
– Phiền quá đi… Tránh ra!
7:20 sáng
– Giản Đan, rời giường đi em! Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm mà!
Đổng Thư “hung ác” lôi cái chăn Giản Đan đang cuốn chặt ra, lúc vỗ lên mặt Giản Đan bị Giản tiểu ngốc cắn phập cho một phát.
Đổng Thư rút tay đầy nước bọt ra, nhìn thời gian đã muộn đến không thể muộn hơn, đành phải thay quần áo cho tên đang ngủ ngon lành kia, lại dỗ dành cậu ăn cháo, thuê taxi đưa Giản Đan đi làm.
Đến nơi là 8:20. Bạch Nguyễn đã đoán trước được Giản Đan sẽ không tỉnh nổi, nhưng anh không nghĩ đến là cậu có thể bị Đổng Thư lôi đi.
Cuối cùng Đổng Thư đi tàu điện ngầm về, Giản Đan đầu mọc thêm hai cục u thì bị Bạch Nguyễn lôi đi làm.
Hôm sau Giản Đan đi làm, ngày thứ ba Giản Đan đi làm, Giản Đan đi làm ngày thứ tư… ngày nào cũng lặp lại quá trình của buổi sáng đi làm đầu tiên.
Tiền lương tháng không tính thưởng của Giản Đan là một nghìn, mỗi buổi sáng đi taxi, buổi tối ngồi tàu điên ngầm rồi cả tiền Đổng Thư về nhà, mỗi ngày là hơn 60 đồng. Chưa tính ăn uống, riêng tiền xe mỗi tháng hết veo một nghìn tám.
Bạch Nguyễn dùng mọi biện pháp để Giản Đan từ bỏ thói xấu buổi sáng này nhưng vì Đổng Thư đã quá nuông chiều cậu, Giản tiểu ngốc càng ngày càng kiêu ngạo hơn.
Thực ra nếu ở một mình thì Giản Đan chỉ thỉnh thoảng đi muộn mà thôi, bởi lẽ mình chẳng dậy được thì sẽ chẳng ai gọi mình, đi làm không thể như đi học, đến muộn là muốn bị đuổi việc rồi.
Nhưng hiện tại có Đổng Thư, ngủ lâu hơn chút cũng không lo muộn, không lo đói. GIản tiểu ngốc lười từ trong xương cốt vì thế tất nhiên sẽ không có chuyện thức dậy đúng giờ.
– Tiểu Giản à, cầm mấy thứ này làm giúp tôi, bốn giờ tôi dùng đến.
– Vâng, được ạ.
Giản Đan lúc đi làm cũng tính là nghiêm túc, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ sờ đông sờ tây, chơi chút trò chơi. Xong việc, Giản Đan hơi đói, lấy điểm tâm tình yêu Đổng Thư chuẩn bị ăn.
Đổng Thư thường làm chút đồ ăn vặt, lần này anh làm cho Giản Đan bánh gạo nếp. Bánh ngoài hàng đương nhiên không thể so sánh với bánh tự làm, Giản Đan cầm một cái ăn vui đến quên trời đất.
– Ui, tiểu Gian mang theo đồ ngon à? Ăn mảnh là không được đâu!
Ngồi kế bên Giản Đan, cũng là một người được Bạch Nguyễn chọn lựa kĩ càng, một người đàn ông ổn trọng đã kết hôn, cười tủm ló đầu sang.
Giản Đan đem hộp đưa sang:
– Chút điểm tâm thôi, anh cũng ăn một cái đi.
Đồng nghiệp nam ăn một cái, thấy rất ngon bèn trêu Giản Đan:
– Không ngờ tiểu Giản còn biết nấu ăn, ai gả cho cậu đúng là có phúc đấy.
Giản Đan cười:
– Không phải em làm… Là, là bạn cùng phòng làm.
– Ui cha, tiểu Giản mang đồ điểm tâm theo sao? Bạn cùng phòng gì chứ? Bạn gái phải không?
– Đúng vậy, đúng vậy, bạn gái chứ gì? Tiểu Giản da mặt mỏng quá đi.
– Bao giờ kết hôn? Tiểu Giản mà không đơn giản tí nào.
Đám đồng nghiệp sắp tan tầm chẳng có việc gì, ngửi được mùi thơm đều vây đến trêu đùa Giản Đan. Bạch Nguyễn càng nghe mặt càng đen thui, cuối cùng ngoài cười mà trong không cười đoạt mất hộp nhỏ của Giản Đan.
– Bạn gái gì, bạn cùng phòng thôi. Đến đây, mọi người đến ăn đi!
Cuối cùng dưới tâm lí vặn vẹo khó hiểu của em gái Bạch Nguyễn, bánh gạo nếp thơm ngon do Đổng Thư làm cho Giản Đan đã bị đám đồng nghiệp ăn hết.
Giản Đan vác bụng đói về nhà, vừa lúc Đổng Thư làm xong cơm. Bởi vì viêm dạ dày nhẹ, Đổng Thư mấy tuần này đều làm đồ ăn không dầu mỡ. kể cả rau xanh cũng chẳng có dấm chua, thịt thì đem luộc hết.
– Tôi muốn ăn thịt nướng!
Giản tiểu ngốc khua khoắng đũa kháng nghị. Kháng nghị một bàn toàn rau xanh thịt luộc!
– Được, mai làm cho em.
Đổng Thư lập tức đáp ứng.