“Chào cô, cô Tô. Tôi là Dương Duệ, rất vui được làm quen với cô.”
“Cô Tô cũng thấy hứng thú với chụp ảnh ư? Không biết cô Tô thích nhiếp ảnh gia nào nhất?”
“Tôi rất thích nhiếp ảnh gia người Ba Lan có tác phẩm Aclove. Tác phẩm mới nhất của ông ấy là album ảnh chụp về một thị trấn nhỏ, cả album đều tràn ngập không khí tối tăm và u ám. Mặc dù bộ ảnh có hơi u buồn cô đơn, nhưng mỗi bức ảnh đó như kể ra câu chuyện xưa của chúng, làm người ta muốn ngừng mà không được. Nếu có cơ hội được đi thưởng thức những bức tranh đó với cô Tô một buổi thì tốt quá?”
“Cô đồng ý? Thật tốt quá! Nhiều cô gái nói gu thưởng thức của tôi rất u ám, cô là người đầu tiên hiểu được sở thích của tôi đó.”
“Cô Tô, cô thấy buổi triển lãm hôm nay thế nào?… Thì ra là vậy, đúng là một nhận xét độc đáo. Có thể đi xem với cô, không, có thể quen biết cô đúng là tốt thật.”
“Cô Tô, có quán cà phê mới mở ở đường Hương Sơn, nghe nói ở đó có xá xíu và bánh bao nhân trứng sữa rất ngon, không biết cô Tô có muốn đi cùng tôi không?”
“Hóa ra cô thấy gọi là cô Tô hơi bị khách sáo quá, ừm, tôi có thể gọi cô là Tô Tô không?”
“Tô Tô, cô thấy bộ đồ này thế nào? Tôi thấy nó rất hợp với cô, mong cô nhận lấy.”
“Loại kem đánh răng này cọ xát vào răng rất mạnh, dễ làm hỏng men răng, nên dùng loại này nè.”
“Đồ ăn ở quán này thế nào, dược thiện* ở đây ngon thật, con gái ăn nhiều một chút rất có lợi cho sức khỏe.”
*Dược thiện là phương pháp dưỡng sinh kết hợp thực phẩm với các vị thuốc Đông dược. Dược thiện bồi bổ cơ thể và điều trị bệnh, thúc đẩy quá trình lưu thông khí huyết, dưỡng tâm, tráng khí, bổ huyết và thúc đẩy sản sinh tế bào mới,…. Vì vậy mà dược thiện rất thích hợp sử dụng cho người mới ốm dậy mau hồi phục sức khỏe, tráng dương, bổ âm và chống lão hóa hiệu quả.
“Tô Tô, đây là loại bánh kem mới ra có vị rất ngon, chiều đi làm về mệt thì ăn nhé, ăn đồ ngọt giúp giảm stress. Hả? À, chào cô Nghiêm Đình. Tôi là bạn của Tô Tô, định đưa cho cô ấy ít đồ. Các cô về đi, tôi không lên làm phiền nữa.”
“Cô sao vậy Tô Tô? Đau bụng? Cô cố chịu một lát, tôi đến ngay. Đúng rồi, nhà cô ở đâu?”
“Đây là thuốc trị tiêu chảy mà bác sĩ khuyên dùng, uống nhanh đi. Trong nhà có nước ấm không? Còn chưa nấu? May mà tôi có mang theo bình nước ấm đến, cô uống thuốc trước đi. Ấm nước nhà cô ở đâu? Tôi đi nấu nước.”
“Sau này không được ăn mấy quán ở ven đường nữa, không có vệ sinh. Cô nhìn đi cô bị đi ngoài nghiêm trọng như vậy, sau này muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi làm cho cô ăn.”
“Không cần khách sáo với tôi, tôi nấu ăn khá tốt. Đúng rồi, tôi có thể đi thăm quan nhà cô một chút không?”
“Đúng là nhà của một cô gái, không giống như nhà của tôi.”
“À, Tô Tô, tối nay cô rảnh không? Chúng ta có thể ăn¹tối với nhau không, tôi có vài lời muốn nói với cô.”
“Tô Tô, sao dạo này cô lại xa lánh tôi? Tôi muốn hẹn cô ra ngoài, cô toàn từ chối hết. Thật không, vậy cô phải chú¹ý sức khỏe, không nên đâm đầu vào công việc mãi như vậy được, mệt lắm đó.”
“Tô Tô, tôi thích em, làm bạn gái tôi được không?”
“Vì sao? Em cho tôi một cơ hội, chúng ta có thể ở chung để xem có hợp không.”
“Tô Tô…”
“Tô Tô…”ï
“Tô Tô…”
“Tô Tô…”
“Vì sao? Vì sao? Tôi thích em như vậy, sao em không thích tôi?!”
“Có phải em thích tên Phó tổng giám đốc ở công ty em không?! Tôi thấy em với tên đó ở chung một chỗ với nhau rất nhiều lần!”
“Liên quan gì đến tôi ư? Bởi vì tôi thích em chứ sao! Bởi vì tôi sợ em bị người khác cướp đi!”
“…Tôi sẽ không để cho bất kì thằng nào cướp mất em.”
“Xin chào, Phó Tổng giám đốc Trần. Chắc anh cũng gặp tôi tồi, tôi là bạn trai của Tô Tô. Nói vậy chắc anh cũng nhận được tin nhắn xin nghỉ phép của Tô Tô rồi, do ở quê có việc gấp nên cô ấy phải về ngay. Gọi điện không có người bắt máy? Tôi nghĩ chắc do tín hiệu ở trên tàu hỏa không tốt lắm, anh cũng biết quê cô ấy ở khá xa mà. Đúng, tôi đến để làm thủ tục xin nghỉ phép giúp cô ấy, đây là bản photo thẻ căn cước của cô ấy, đây là thẻ căn cước của tôi. Xong rồi? Cảm ơn anh rất nhiều, tạm biệt.”
“Tô Tô, em tỉnh rồi? Mấy cái kia? Là những bức ảnh anh chụp em đó, sao? Rất đẹp nhỉ. Trong mắt anh Tô Tô luôn là người đẹp nhất... Tên cuồng¹ theo dõi? Không phải đâu, chỉ là giờ giờ khắc khắc anh muốn được gặp em, sợ làm phiền em nên mới chụp mấy bức ảnh kia thôi.”
“Những thứ này? Anh sợ em sẽ rời xa anh, anh muốn ở cùng một chỗ với em, yên tâm đi, bao da bọc nhung, em sẽ không bị thương. Sao anh có thể để bàn tay tinh tế xinh đẹp này bị thương chứ.
“Đi làm? Anh đã xin nghỉ cho em rồi, đương nhiên là xin công ty cho nghỉ dài hạn, yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc em.”
“A…a... hừ... Tô Tô... Tô Tô...”ỉ
“Tốt quá... hừm... em…. em là của anh... là của một mình anh...”
“Không ai có thể cướp em.”
“Tô Tô, sao lại không ăn cơm? Ăn nhiều cơm để cơ thể khỏe mạnh, thế mới sinh ra đứa nhóc khỏe mạnh được.”
“Đương nhiên là con của chúng ta rồi. Ước gì là con gái, chắc chắn sẽ đáng yêu như em vậy.”
“Đương nhiên là sẽ có bầu, bởi vì chúng ta không hề dùng biện pháp tránh thai.”
“Ha... hừm…Tô Tô... Giỏi quá...”
“Sao lại khóc chứ? Thấy mệt sao? Nhưng nếu không cố gắng sẽ không có em bé được~”
“Ha..a…ừm... chúng ta đổi tư thế đi...”
“Xin lỗi... anh muốn em nhiều quá. Nhưng để sớm có em bé, em cố chịu một chút. Đi thôi, anh ôm em vào tắm rửa.”
“Tô Tô, Tô Tô, đừng khóc. Chờ đến lúc em có em bé, anh đưa em ra ngoài chơi nha, trước đó em cố chịu một chút. Cố gắng, anh là ma quỷ, anh là biến thái. Nếu đánh anh mà dễ chịu hơn, thì em cứ đánh đi.”
“Tô Tô, đừng quậy, sàn rất trơn, té ngã sẽ bị thương.”
“A!”
“Tô…Tô...”
“Aạ——”
Bạn sợ hãi bật dậy từ mặt đất, tóc bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào mặt, mồ hôi và nước mắt chảy dọc xuống khuôn mặt, nhìn qua cực kỳ nhếch nhác.
Bây giờ trời đã tối hẳn, chỉ có những tia nắng yếu ớt vẫn cố gắng len lỏi xuyên qua rèm cửa sổ, làm bạn xác định được vị trí của bản thân.
Bạn vẫn còn ở phòng 1205, bạn nằm trên sàn nhà ở cửa phòng ngủ, xem ra là bạn ngất đến giờ mới tỉnh lại.
Nhưng bạn đã nhớ ra tất cả, người đàn ông kia tên là Dương Duệ, còn một tháng kia là một tháng tăm tối nhất cuộc đời bạn.
Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, vòi hoa sen trên vách tường không ngừng xả nước đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, bọt biển trên mặt nước vẫn chưa tan hết, mặt gương bị hơi nước làm mờ, mặt đất trơn trượt, trên mặt đất còn có dòng máu liên tục chảy ra.
Nghĩ đến hình ảnh đêm hôm đó, bạn ôm mặt nghẹn ngào đau đớn, khóc không thành tiếng.
Mặc dù bạn căm hận hành động của Dương Duệ, nhưng bạn chưa bao giờ nghĩ đến việc giết chết anh ta.
Nhưng anh ta bị bạn đẩy trượt chân ngã, thái dương đập vào góc bồn rửa tay.
Sau khi xảy ra sự cố, bạn không gọi 120, mà chạy khỏi nơi này như một kẻ hèn nhát.
Bạn giết người, cho nên những việc mấy ngày nay bạn gặp phải là báo ứng.
Căn phòng yên tĩnh vang vọng tiếng khóc của bạn, tay chân bạn luống cuống, không biết phải làm sao. Thậm chí cách một tuần sau trở lại nơi này, bạn vẫn không có can đảm bước vào phòng tắm nhìn một chút, dường như việc bạn có thể làm bây giờ chỉ có khóc mà thôi.
Bạn khóc trong sợ hãi, lo lắng, hối hận, luống cuống…
Đột nhiên, trong phòng ngủ phát ra một tiếng cạch.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng ban đêm, trong căn phòng trống trải, âm thanh này vẫn rất rõ ràng. Bạn ngừng khóc, hai tay ôm mặt run rẩy.
Bạn chầm chậm ngước khuôn mặt trong lòng bàn tay lên, mở to mắt nhìn về phía trước, cả người căng thẳng.
Một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên bả vai, theo bờ vai từ từ lướt lên cổ, cũng theo cổ vuốt lên má bạn.
Bạn cảm thấy cả người mình bị hơi lạnh từ bàn tay truyền đến làm bạn lạnh như muốn đóng băng, bạn trừng to đôi mắt ràn ngập sự bàng hoàng kinh khủng nhất. Bạn từ từ quay đầu lại, thấy cái cổ cứng ngắc theo động tác quay đầu của bạn có thể phát ra tiếng kêu kèn kẹt.
Bạn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tóc ngắn màu đen, tóc mái hơi dài che đi đôi mắt, đôi mắt phượng đẹp đẽ, mà cặp mắt màu đen kia lại như hồ nước sâu lạnh lẽo, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta sợ hãi, sống mũi cao thẳng, bờ môi trắng bạc, chiếc cằm nhọn như dao.
Đây là một khuôn mặt đẹp trai, nhưng lại hiện lên màu trắng xám của người chết.
Người đàn ông thấy bạn quay đầu lại, theo động tác của bạn đưa hai tay ôm má bạn lần nữa.
Cặp mắt phượng xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, trên mặt nở nụ cười si mê quỷ dị.
“Em đã đến rồi, Tô Tô yêu dấu của tôi...”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ này kết thúc.
Thật ra là nữ chính bị nam chính cầm tù sau đó lỡ tay giết chết nam chính, sau đó chịu kích thích quá lớn, mất trí nhớ có chọn lọc.
Nam chính là người vô cùng cố chấp, dục vọng khống chế rất mạnh. Bạn thấy đấy, rõ ràng không ở bên nhau, nhưng nữ chính dùng kem đánh răng gì anh ta cũng quản, tâm lý vô cùng vặn vẹo. Tuy bị nữ chính lỡ tay giết chết, nhưng anh ta không hận nữ chính nhé, biến thành quỷ cũng muốn ở cùng với nữ chính, tất cả những thứ làm tổn thương nữ chính đều muốn tiêu diệt hết.
Đúng vậy, chó nhỏ là anh ta giết chết, Nghiên Đình cũng do anh ta giết.
Sau khi nữ chính nhớ lại hết tất cả, anh ta bèn thoải mái xuất hiện trước mặt nữ chính dốc hết bầu tâm sự rồi lăn.
Thật ra thì ngay từ đầu đã nghĩ xong cái kết cục này rồi, nội dung phía trước là vừa nghĩ vừa viết…
Có người đoán trúng toàn bộ chân tướng, ghét ghê á, làm người ta không có chút cảm giác thành công gì cả _(:з” ∠)_
Hết chương 5!
HOÀN TOÀN VĂN