Ta đã canh giữ bên ngoài ngôi chùa cổ kính nơi núi Thương Ngô này suốt mười năm đằng đẳng.
Mười năm trước, giữa trời băng đất tuyết Linh Quân quay lưng với ta kiên quyết rời đi, nhưng ta, dù thế nào đi nữa cũng không có dũng khí một mình đối diện với thế gian rộng lớn này.
Ta lén lút đi theo hắn, lại không ngờ rằng, hắn rốt cuộc chỉ lặng lẽ quay về núi Thương Ngô.
Mà ở bên ngoài chùa Thanh Hòa trên núi Thương Ngô, các bậc tiền nhân trong chùa đã thiết lập kết giới, những kẻ thân mang nghiệp chướng sẽ không được phép bước vào dù là nửa bước.
Ta đã giết lang yêu, còn nuốt yêu đan trong cơ thể hắn, tuy không phải gánh lấy sát nghiệp của hắn, nhưng suy cho cùng cũng đã hủy đi Phật tính, không thể nào bước vào chùa.
Thế nên mười năm trước, ta chỉ biết trơ mắt nhìn Linh Quân mở ra cánh cửa gỗ nặng nề của ngôi chùa cổ kia, sau đó chưa từng trở ra nữa.
Mà ta mười năm qua, mỗi ngày như một, đều ngây ngốc nhìn bức tường viện cao cao phủ đầy dây leo xanh mướt của ngôi chùa cổ kính, nghe tiếng chuông chùa thâm trầm, xa xăm lúc chiều tà, ngày lại qua ngày.
Ta tưởng rằng, cả đời này, đều trôi qua như thế.
Thời điểm mấy chục tên yêu quái lẻn vào núi Thương Ngô này, khi ấy ta đang chợp mắt trên nhánh cây của một gốc cổ thụ thẳng tắp, cao chót vót.
Có lẽ vì mười năm trước vô tình nuốt phải yêu đan của lang yêu kia, cho nên đối với thứ yêu khí vẩn đục này ta vô cùng nhạy cảm.
Vì thế, lúc bọn chúng còn chưa đến gần ngôi chùa cổ, ta đã phát hiện ra.
Ta lần theo khí tức mà tới, nấp ở một góc khuất, cuối cùng cũng biết rõ ý đồ của bọn chúng khi đến đây.
Hóa ra, ngay từ khi danh tiếng của Linh Quân được truyền tụng khắp nơi, thân phận đệ tử duy nhất của một cao tăng đại sư ở chùa cổ Thanh Hòa càng được nhiều người biết đến hơn.
Mà bọn yêu quái này, mỗi tên đều từng kết thù với sư phụ của Linh Quân, chúng cũng biết rõ vị cao tăng kia có một ngọc hồ lô dùng để đựng yêu đan.
Bọn chúng đã tìm Linh Quân khắp nhân gian suốt mấy năm, lại không ngờ đến, Linh Quân bỗng dưng mai danh ẩn tích, bặt vô âm tín.
Bởi vì biết rằng các tiền nhân trong chùa Thanh Hòa nơi núi Thương Ngô này từng thiết lập kết giới ở đây, nên bọn chúng chỉ có thể ở dưới chân núi do dự, không dám hành động sơ xuất.
Nhưng ta lại không nghĩ tới, trong suốt mười năm qua, không hiểu vì lý do gì mà uy lực của kết giới tại núi Thương Ngô đang ngày một suy yếu, cho đến nay đã không còn cách nào khiến cho bọn yêu quái sợ hãi mà tránh xa.
Vì thế, lúc này bọn chúng mới dám kéo nhau lên núi, tính toán làm thế nào để hủy diệt chùa cổ Thanh Hòa, giết chết Linh Quân, đoạt lại ngọc hồ lô đựng yêu đan kia.
Ta không biết hiện tại Linh Quân đã tu hành đến mức nào, cũng không biết kết giới bên ngoài chùa Thanh Hòa kia có thể trụ được bao lâu trước sự tấn công dữ dội của bọn yêu quái đó.
Ta lại phảng phất nhớ đến cái ngày tuyết trời trắng xóa vào mười năm trước, nhớ đến Linh Quân một thân tăng y trắng đơn bạc thấm đẫm mảng màu đỏ rực.
Ta mang theo một thanh trường kiếm, dùng hết công lực, đánh nhau với mấy chục tên yêu quái.
Cỏ cây toàn bộ đều gãy rạp, trường kiếm lóe sáng vang vọng chuỗi âm thanh va chạm.
Cho dù ta mang trong mình tu vi ngàn năm của yêu lang, nhưng rốt cuộc vẫn khó mà ngăn cản được bọn yêu quái nhiều năm đạo hạnh cộng thêm sát nghiệp đầy người kia.
Mũi kiếm cắm sâu vào mặt đất, ta miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng vững, cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện ra hơn một nửa y phục đã nhuộm đỏ máu tươi.
Ta ngã trên đất, ánh sáng và bóng tối luân chuyển trước mắt, ta tựa hồ chỉ nghe được tiếng hít thở của bản thân, trong lúc hốt hoảng, thế nhưng lại thấy một hòa thượng với bộ tăng y trắng không biết đã đến từ khi nào, đang đứng trước mặt ta.
Khuôn mặt kia, dáng vẻ kia, giống như chất kịch độc đã ăn sâu vào ký ức, không cách nào trừ bỏ.
Trong ngực quặn lên một cơn đau thắt, khóe mắt dường như có vài tia ấm nóng rơi xuống, cổ họng vẫn không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Một thân ảnh tựa như chạm khắc từ ngọc, ở ngược chiều sáng cứ như vậy mà đứng trước mặt ta, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuyên qua bả vai hắn, khiến cho cả người hắn giống như được mạ lên một sắc vàng chói rọi, phảng phất chưa từng thực sự tồn tại.
Hắn cứ vậy mà chăm chú nhìn ta, trong mắt mơ hồ gợn lên sóng nước, chỉ giây lát khóe mắt đã phiếm hồng.
Ta nghe thấy giọng hắn hơi khàn, gọi: "Phồn Lộ..."
Khoảnh khắc ấy, ta ngỡ như đang ở giữa những áng mây.
Rõ ràng chỉ là một tiếng gọi khẽ, rõ ràng chỉ thoáng qua một ánh nhìn đăm chiêu, lại tựa hồ đã khiến ta trải qua một vòng sinh tử.