Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 32: Tương phùng như mộng.




“Nhược Cẩm, ngươi đúng là đồ ngốc!”. Chén trà trong tay liền rơi xuống đất vỡ nát, Mộ Thanh xoay người tiến thẳng về phía cửa điện. “Chậm đã!”. Sa Lý Cổ Chân lạnh quát một tiếng, ý bảo Ngột Khác cùng Thường ma ma ngăn cản Mộ Thanh.

Rướn mi nhìn hai người bên cạnh, Mộ Thanh nghiến răng: “Nhược Cẩm là vợ của ta! Là của ta! Ta không thể trơ mắt đứng nhìn nàng bị Hoàn Nhan Lượng chà đạp. Các ngươi muốn cản chỉ còn cách giết ta!”.

Sa Lý Cổ Chân cười lạnh: “Chỉ sợ bản cung không ngăn, ngươi cũng không còn mạng mà gặp Nhược Cẩm!”. Nói xong đứng dậy tiến lên, Sa Lý Cổ Chân lắc đầu: “Thứ nhất, ngươi phải tin tưởng Hoàn Nhan Nhược Cẩm không phải là một nữ tử yếu đuối. Thứ hai, ngươi hấp tấp chạy ra như vậy, ngoại trừ làm cho nàng tận mắt thấy ngươi chết, ngươi cái gì cũng không làm được!”.

“Nhưng mà….”. Hai tay đấm vào song cửa, Mộ Thanh nói: “Ta không thể để Nhược Cẩm gặp chuyện không may!”.

“Nếu ngươi tin bản cung, bản cung có thể bảo đảm tối nay Hoàn Nhan Lượng không vào được động phòng”. Sa Lý Cổ Chân nói, ngữ khí có phần ủ rũ, Hoàn Nhan Nhược Cẩm có thể khiến ngươi chờ như vậy, so với ta, nàng ta thật sự hạnh phúc nhiều lắm.

“Chân nhi, ngươi!”. Ngột Khác biết nàng muốn làm cái gì đột nhiên kinh hãi trừng nàng. “Tại trong cung, gọi ta là nương nương”. Lạnh lùng dặn dò, Sa Lý Cổ Chân nhìn Mộ Thanh: “Ngươi còn chưa giúp bản cung hoàn thành tâm nguyện, bản cung sao có thể để ngươi mất mạng, ảnh hưởng đến đại kế của bản cung”.

“Nương nương…..”. Mộ Thanh nghiêm nghị chắp tay làm lễ: “Nếu nương nương thật sự có thể giúp ta cứu Nhược Cẩm, ngươi muốn ta làm cái gì ta cũng sẵn lòng!”. Sa Lý Cổ Chân cười nhẹ một tiếng: “Tốt, Duyên Lăng Mộ Thanh, tối nay bản cung cho ngươi vài canh giờ, có thể cứu được Nhược Cẩm ra đến đây hay không phải xem bản lĩnh của ngươi rồi”.

“Mộ Thanh đa tạ nương nương!”. Mộ Thanh cúi đầu thật sâu, Nhược Cẩm, đừng sợ, ta tới đây. Lần này ta sẽ không để cho ngươi rơi vào tay tên hoàng đế chó má kia.

Sa Lý Cổ Chân nhoẻn miệng cười, đảo mắt nhìn Thường ma ma: “Tối nay phải nhờ ma ma rồi”. “Lão nô biết phải làm thế nào, nương nương xin cứ yên tâm”. Thường ma ma thản nhiên trả lời, xoay người rời Tê Phương điện.

Sa Lý Cổ Chân bỗng cười nhạt nhìn Ngột Khác: “Bản cung vốn là phi tử của Hoàn Nhan Lượng, hầu hạ hắn thêm một đêm là chuyện bình thường, nếu ngươi không muốn thấy ta bị hắn khi dễ sao không học Duyên Lăng Mộ Thanh, vì bản cung đại náo hoàng cung một lần?”.

“Ngươi muốn ta nháo, ta liền nháo”. Cười thư giãn, Ngột Khác gật đầu.

Mộ Thanh tuy biết Sa Lý Cổ Chân sẽ giúp mình thế nhưng mấy canh giờ từ lúc đó tới tối, tâm không trấn tĩnh được một giây. Nhược Cẩm….. Đồ ngốc…. Hít một hơi thật sâu, Mộ Thanh trong lòng liên tục gọi tên nàng, tim cũng theo đó mà đập nhanh dần.

Trong cung bắt đầu lên đèn, lễ nhạc vang lên không ngớt. Thay một bộ trang phục lộng lẫy, Sa Lý Cổ Chân cười vui vẻ một mình đi đến tẩm cung của Hoàn Nhan Lượng. Hai bóng đen lặng lẽ bay lên nóc hoàng cung, Mộ Thanh oán hận nhìn Hoàn Nhan Lượng đang nghênh ngang đi về phía tẩm cung: “Hoàng đế chó má!”.

Ngột Khác cười lạnh: “Ta chỉ hận không thể lập tức giết hắn!”. Nói xong bình tĩnh nhìn Sa Lý Cổ Chân đang dần dần xuất hiện, trong mắt không dấu được một tia đau lòng.

“Duyên Lăng Mộ Thanh, Chân nhi là của ta, ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ điều này”. Nói xong, Ngột Khác đeo khăn bịt mặt, rút ra trường kiếm trên lưng, nhằm về phía Hoàn Nhan Lượng.

“Có thích khách!”. Cung vệ hoảng hốt hét.

“Hoàng thượng cẩn thận!”, Sa Lý Cổ Chân đột nhiên lao tới ôm lấy Hoàn Nhan Lượng, hung hăng dùng thân thể đỡ trọn một kiếm đang muốn thu lại của Ngột Khác.

Ngươi! Ngươi là vì cái gì? Ngột Khác nhìn tia máu chói mắt lưu lại trên lưỡi kiếm, thân thể không khỏi run lên, oán hận nhìn Hoàn Nhan Lượng lại rút kiếm nhằm hắn mà đâm tới.

“Duyên Lăng Mộ Thanh?”. Hoàn Nhan Lượng không thấy rõ mặt hắn nên chỉ có thể dựa theo kiếm quang đột nhiên kinh khởi mà đoán. Buông ra Hoàn Nhan Lượng, Sa Lý Cổ Chân đột nhiên xông ra trước mũi kiếm của Ngột Khác: “Hoàng thượng mau đi đi!”.

“Ái phi!”. Cảm động nhìn Sa Lý Cổ Chân liều lĩnh che chắn chính mình, Hoàn Nhan Lượng trong lòng không khỏi run run, ngươi yêu trẫm bằng cả tính mạng sao?.

Ngột Khác cuống quít đem mũi kiếm dời đi, lắc đầu, xoay người đâm trúng tim một gã cung vệ, hướng phía ngoại điện mà chạy. Chân nhi, vì sao ngươi phải che cho hắn? Vì sao?.

“Giết hắn cho trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng hung hăng hạ lệnh, ôm chặt lấy thân thể của Sa Lý Cổ Chân, thương tiếc vuốt lên mặt nàng: “Ái phi, ái phi, cố chịu, cố chịu. Mau truyền ngự y! Mau truyền ngự y!”.

Sa Lý Cổ Chân hoảng loạn lắc đầu: “Hoàng thượng, ngài….. ngài không sao chứ?”. “Trẫm không sao, không sao…”. Hoàn Nhan Lượng gắt gao đè lại vết thương trên lưng Sa Lý Cổ Chân: “Ngươi dùng tính mạng bảo vệ trẫm, trẫm sau này sẽ đối xử tốt với ngươi, ái phi ngươi không thể chết! Không thể chết!”.

Không rõ là vì cảm động bởi lời nói của Hoàn Nhan Lượng, hay là vì cuối cùng đã đạt được mục đích khiến Hoàn Nhan Lượng nhớ kỹ nàng, Sa Lý Cổ Chân cười thỏa mãn, nâng tay xoa lên mặt Hoàn Nhan Lượng: “Hoàng thượng có thể ôm thần thiếp một cái thật chặt không?”.

“Trẫm đồng ý! Trẫm đồng ý!”. Nói xong Hoàn Nhan Lượng đem Sa Lý Cổ Chân bế đứng lên: “Trẫm mang ngươi về Tê Phượng điện, trẫm nhất đinh phải nhìn thấy ngươi vô sự mới có thể an tâm”.

Quay đầu lại nhìn hai gã cung vệ hai bên, Hoàn Nhan Lượng hét lớn: “Canh gác cẩn thận chỗ này, tối nay không được để kẻ nào tới gần tẩm cung của trẫm, Hoàn Nhan Nhược Cẩm nếu trốn thoát hoặc được người cứu thoát, trẫm lấy mạng các ngươi!”.

“Dạ! Hoàng thượng!”.

Nói xong Hoàn Nhan Lượng vội vã ôm Sa Lý Cổ Chân chạy về Tê Phượng điện. Cười nhìn Mộ Thanh ở trên mái nhà, Sa Lý Cổ Chân an tâm nhắm mắt, Duyên Lăng Mộ Thanh, bắt đầu từ hôm nay, ngươi nợ ta là trả không hết….

Mộ Thanh nhìn Hoàn Nhan Lượng đi xa rồi mới phi thân nhẹ nhàng đáp xuống nóc tẩm cung của hắn, nhấc lên vài viên ngói, ánh sáng trong phòng hắt lên mặt nàng. Nhược Cẩm rút một cây kim trâm trên tóc, thản nhiên giấu vào trong áo phượng bằng lông thú.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng, Mộ Thanh không khỏi đau lòng, Nhược Cẩm, ngươi khờ quá, sao phải khổ giúp ta báo thù làm gì, đem chính mình đặt vào nơi nguy hiểm. Bất giác, hai mắt đã ẩm ướt, Mộ Thanh cẩn thận tiếp tục dỡ ngói, đến khi đủ độ rộng cần thiết, Mộ Thanh gấp gáp nhảy xuống.

“Ai!”. Không rõ là ai từ trên trời giáng xuống, Nhược Cẩm trong lúc kinh hãi không chút lưu tình đem kim trâm trong tay đâm ra. “Nhược Cẩm….”. Lột xuống khăn che mặt, Mộ Thanh mặc cho kim trâm đâm thật sâu vào vai, dùng ánh mắt nóng rực sáng quắc nhìn Nhược Cẩm, cười dịu dàng, không thèm để ý tới mà ôm chặt Nhược Cẩm vào lòng: “Nhược Cẩm….”. Nước mắt tuôn rơi, Mộ Thanh cảm giác được người trong lòng đang run rẩy.

“Nương nương! Người làm sao vậy?”. Cung vệ không dám tiến vào tẩm cung của Hoàn Nhan Lượng nhưng cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác.

“Không có chuyện của các ngươi!”. Lạnh lùng quát mang theo kiên quyết, Nhược Cẩm run run buông tay, sợ hãi nhìn bờ vai đang chảy máu của Mộ Thanh: “Ngươi…. Ngươi….”. Nước mắt đã nhịn nhiều ngày nhất loạt rơi xuống, Nhược Cẩm liên tục lắc đầu, bỗng nhiên ngẩng lên ôm chặt lấy mặt Mộ Thanh, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một nụ hôn dài mềm mại mà hung hãn.

Ngươi sống, ngươi thật sự còn sống….. Nước mắt mừng vui vỡ òa trên mặt Mộ Thanh, quên đi đây là nơi nào, cũng không muốn hỏi tại sao ngươi đột nhiên xuất hiện, ta chỉ biết ngươi còn sống, còn sống sờ sờ trước mặt ta!.

Mộ Thanh trong mắt bỗng hiện lên một mảnh mê loạn, không tự chủ được ôm chặt lấy hông của Nhược Cẩm, tương tư nghìn vạn bộc phát trong nháy mắt. Đầu lưỡi nhẹ quấn, Mộ Thanh chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị lửa đốt, trong lòng cuồng loạn không gì sánh được, chỉ muốn đem Nhược Cẩm nhập vào thân thể của chính mình, vĩnh viễn không chia lìa.

“Nhược Cẩm….”. Thì thào gọi tên, Mộ Thanh nhịn không được ôm dựng nàng lên, say sưa nồng nàn mà dây dưa cùng đôi môi của nàng. Trên vai một mảnh ướt át đem Nhược Cẩm đang trong cơn mê loạn bừng tỉnh, nàng bỗng run lên, nhẹ nhàng đẩy Mộ Thanh ra, nửa mừng nửa lo, lại nửa ngượng ngùng nhìn Mộ Thanh, hơi thở hổn hển: “Mộ Thanh… Xin lỗi…. Ta dĩ nhiên làm bị thương ngươi….”.

Nhẹ nhàng đem nàng nằm xuống long sàng của Hoàn Nhan Lượng, Mộ Thanh ngây ngốc nhìn nàng, đau lòng không gì sánh được: “Không đau, một chút cũng không đau….”. Bàn tay hung hăng đem kim trâm rút ra, ấn đường hơi nhíu: “Không phải mơ… thật sự không phải mơ…..”. Mộ Thanh nhìn nàng cười, kim trâm thuận thế rơi xuống đất.

Vươn tay, yêu thương đặt lên vết thương của Mộ Thanh, Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, thấp giọng rưng rưng: “Vì sao ngươi luôn phải chọc cho ta khóc?”. Bờ môi ấm áp đáp lên trán nàng, Mộ Thanh vươn tay nắm chặt lấy tay phải của nàng: “Là ta không tốt….”. Nhược Cẩm, đời này kiếp này ta không muốn rời xa ngươi!.

“Ngươi là cực kỳ không tốt!”. Nhược Cẩm đột nhiên trở mình, đem Mộ Thanh áp đảo ở dưới thân, lưu luyến nhìn nàng, tay xoa lên cái khăn đen che không hết tóc bạc hai mai, buồn bã mở miệng: “Ngươi sẽ không biến mất nữa phải không?”.

“Ta không nỡ…..”. Mộ Thanh cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn đôi môi của Nhược Cẩm, hô hấp không khỏi gấp lên. Nhược Cẩm cười xấu hổ, thản nhiên nhìn Mộ Thanh: “Ngươi đang nghĩ chuyện xấu gì hả?”.

“Ta đang nghĩ…..”. Ngón tay phóng tới vạt áo của Nhược Cẩm, Mộ Thanh nhẹ nhàng cởi nó ra.

“Ở đây nhưng là long sàng của Hoàn Nhan Lượng, còn ta là Đại Kim hoàng hậu nương nương, ngươi….. ngươi cũng không thể vô lễ như vậy…”. Nhược Cẩm vui mừng nhìn Mộ Thanh, trên mặt đỏ ửng, thân thể cũng đã gắt gao tựa vào lòng Mộ Thanh. Đứa ngốc…. Đến lúc này ngươi mới bạo dạn ra tay khinh bạc ta sao?.

“Ta mặc kệ là long sàng của ai! Cũng không quan tâm ngươi có phải là Đại Kim hoàng hậu hay không! Ngươi là của ta! Đời này kiếp này ngươi chỉ có thể là của ta!”. Rút đi phượng bào bằng lông thú, Mộ Thanh xoay người bình tĩnh nhìn vào đôi mắt thẹn thùng của nàng, tình yêu chan chứa: “Tối nay tên hoàng đế chó má kia sẽ không xuất hiện….. Nương tử đại nhân, ngươi chạy không thoát đâu…”.

“Chỉ sợ tối nay người muốn chạy là ngươi….”. Nhược Cẩm trong lòng đột nhiên hoảng loạn vô cùng.

“Đêm động phòng hoa trúc, ta sao có thể chạy?”. Môi chậm rãi hạ xuống, nhu tình nồng đậm, thưởng thức mùi hương gần trong gang tấc. Nhược Cẩm bỗng lấy tay đè lại môi Mộ Thanh, đôi mắt ngượng ngùng mang theo một mạt sợ hãi nhàn nhạt: “Vậy,… Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta phải hỏi một câu, phu quân của ta rốt cuộc là ai?”. Tuy rằng đã biết thân phận của ngươi, thế nhưng ta vẫn muốn nghe chính miệng ngươi nói ra, nếu ngươi thật lòng đối đãi ta, ta tin ngươi sẽ nói….

Cười một cách thành khẩn thẳng thắn, Mộ Thanh khẽ hôn ngón tay nàng: “Đại Tống tiểu quận chúa, Duyên Lăng Mộ Thanh…”. Nhược Cẩm, ngươi muốn biết rốt cuộc ta là ai có đúng không?. Mộ Thanh tiếp tục nói: “Nhược Cẩm, cho dù hiện tại hay tương lai, ta chỉ là con ngựa của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi….”.

Nước mắt vui mừng chảy xuống, Nhược Cẩm vòng hai tay ôm chặt gáy Mộ Thanh chủ động hôn: “Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ!”.

“Suốt đời không quên….”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.