Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 25: Món đồ chơi




Lâm Chi Hạ bị tiếng nói của anh làm cho bừng tỉnh, con người lúng liếng đảo qua đảo lại, nhưng vẫn theo bản năng mà cúi đầu tránh đi tầm mắt sắc bén của Phó Hàn Xuyên.

Lại nghe đến một câu nói của anh.

"Lần này không nói sẽ không còn cơ hội lần sau nữa."

Hôm sau chính là Thất Tịch, thời gian cho Lâm Chi Hạ suy nghĩ không còn nhiều nữa.

Không biết như thế nào, bọn họ tựa như suy nghĩ đến cùng một chuyện giống nhau.

Lâm Chi Hạ hướng đến bên người Phó Hàn Xuyên cọ cọ, áo ngủ của cô dựa vào áo ngủ của anh, bộ đồ đôi hoa văn màu lam giống nhau, vừa ấu trĩ lại quê mùa.

Cô vẫn là có chút do dự, miễn cưỡng lấy hết can đảm hỏi: "Ngày Thất Tịch anh có rảnh không?"

"Ừm?" Phó Hàn Xuyên nhướng nhướng mi, khuôn mặt cương nghị hiện lên vẻ ôn nhu nhưng cũng có một tia nghiêm khắc, theo quán tính mà ra lệnh: "Cụ thể là việc gì, em nói cho rõ ràng."

Anh không phải tức giận với Lâm Chi Hạ, mà do ở công ty đã dưỡng thành thói quen tư thái từ trên cao nhìn xuống.

Lâm Chi Hạ bị anh dọa, đột nhiên thẳng lưng, ánh mắt chần chờ đảo qua, đem toàn bộ sự tình đều nói ra.

Đương nhiên là từ đầu đến cuối cũng chưa đề cập đến tên của Chu Hành Chi.

"Cho nên, em muốn anh cùng tham gia hoạt động du lịch của công ty trên danh nghĩa bạn trai, còn không thể để cho người khác biết thân phận thật sự của anh?" Phó Hàn Xuyên giỏi giang, đanh đá, chua ngoa lập tức tổng kết đưa ra kết luận.

"Vâng vâng vâng." Lâm Chi Hạ gật đầu như giã tỏi, nhìn Phó Hàn Xuyên, hai mắt lấp lánh ánh sáng, ánh mắt không thể nào tha thiết hơn, mong đợi hỏi: "Có thể không anh?"

Phó Hàn Xuyên cau mày, ra vẻ suy nghĩ sâu xa nói: "Chuyện này nói khó không khó…"

Nghe anh mở miệng nói vậy, đặc biệt là không đề cập đến chuyện cô muốn che giấu việc đã kết hôn, Lâm Chi Hạ trong lòng âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, ánh mắt ẩn ẩn thấy được một tia hy vọng.

Ai ngờ, Phó Hàn Xuyên lại thay đổi lời nói.

Anh vẫn cau mày: "Chính là Thất Tịch ngày đó là thứ sáu."

"Anh muốn đi làm?" Lâm Chi Hạ nghe Phó Hàn Xuyên nói tiếp, ánh sáng trong mắt lập tức vụt tắt, chậm rãi nói: "Anh bận rộn như vậy, nhất định không có thời gian tham gia loại hoạt động này, vẫn là em đi một mình đi…"

Cô ủ rũ cúi đầu, giống như cún con cụp lỗ tai, lầm bầm lầu bầu, cũng không liếc mắt nhìn Phó Hàn Xuyên một cái.

Phó Hàn Xuyên nặng nề thở dài, trên mặt toàn là bất đắc dĩ, cánh tay vươn ra, đem người phụ nữ mềm mại tinh tế ôm vào trong lòng.

Anh dùng sức như vậy làm đau Lâm Chi Hạ, ép cô nâng khuôn mặt thanh lệ ngẩng lên.

Trên mặt Lâm Chi Hạ còn mang theo vẻ ủ rũ, chờ cô chậm rãi phản ứng lại thì đã ngồi trên bụng Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên thả chậm tốc độ, từng câu từng chữ đem lời vừa rồi nói lại một lần nữa.

"Thất Tịch ngày đó, là thứ sáu."

Hai chữ cuối cùng kia, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Đột nhiên, Lâm Chi Hạ bừng tỉnh ngộ ra, triệt để minh bạch lời nói của Phó Hàn Xuyên. Trên mặt cô lập tức là một mảnh hồng rực, nóng hôi hổi. Dưới mông, thứ đồ vật kia ngạnh lên, cứng rắn mà nóng bỏng.

Tính trước tính sau, hai người bọn họ đã hơn một tháng không có làm tình.

"Kia... Em... Anh... " Lâm Chi Hạ đỏ mặt ấp úng.

Bàn tay Phó Hàn Xuyên xâm nhập vào khe hở dưới áo ngủ, ngón tay vuốt ve da thịt kiều nộn, chờ Lâm Chi Hạ nói.

Cuối cùng, ánh mắt Lâm Chi Hạ né tránh, nhẹ nhàng nói: "Hoạt động tập thể của công ty, không tham gia không được tốt cho lắm…"

Cho nên, hôm Thất Tịch liền bỏ ông xã ở nhà một mình liền rất tốt?

Phó Hàn Xuyên một hơi tiến lên, thiếu chút nữa liền nếm được mùi máu tươi bên trong khoang miệng, chính là nhìn đến người kiều nộn, trắng hồng trước mắt, anh liền nhịn lại mà nuốt xuống.

Mặt anh trầm xuống, tức giận nói: "Anh có thể đi cùng với em, cũng có thể che giấu thân phận, nhưng là ngày hôm đó phải làm tình."

Trực tiếp, trần trụi lại vang dội, nghe được hai chữ 'làm tình' này, mặt Lâm Chi Hạ càng đỏ càng nóng.

Phó Hàn Xuyên còn chưa nói xong, tiếp tục yêu cầu: "Không chỉ có làm tình mà ngày đó mọi thứ em đều phải nghe theo anh."

Lâm Chi Hạ không suy nghĩ quá nhiều, không nghe ra ý tứ bên trong, vội gật đầu đáp ứng.

Đáy mắt Phó Hàn Xuyên cất giấu giảo hoạt, ngay sau đó nói: "Nếu em đã đáp ứng, vậy hiện tại anh liền thu chút phúc lợi."

Vừa dứt lời, anh liền ôm Lâm Chi Hạ hôn qua một lượt.

Môi mỏng dán lên, đầu lưỡi lưu loát xâm nhập, mạnh mẽ mà hôn.

Hôn đến khi tách ra, Lâm Chi Hạ đã thở hồng hộc, toàn thân vô lực.

Cô ghé vào trên vai Phó Hàn Xuyên, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, trong lòng lại hoảng hốt, ẩn ẩn cảm giác như mình vừa làm sai việc gì đó.

- --------------

Ngày Thất Tịch, Lâm Chi Hạ thức dậy từ rất sớm, thay Phó Hàn Xuyên chuẩn bị mũ, kính râm, khẩu trang, bộ dáng như muốn đem gương mặt quá nổi bật của anh tất cả đều giấu đi.

Phó Hàn Xuyên chọc chọc cái trán của cô, cười nhạo nói: "Làm như vậy chỉ khiến anh càng thêm thần bí hơn thôi."

Anh cũng không nhận lấy, xoay người vào phòng thay đồ, đổi một bộ quần áo rồi bước ra.

Áo thun trắng, quần jean xanh, trang phục nhẹ nhàng lai đơn giản, tóc thường bị sáp cố định nay lại thiếu đi sự trói buộc, tự nhiên mà buông xõa trên trán, cũng che khuất đi đôi mắt đen quá mức sắc bén, thoạt nhìn anh như trẻ ra 4-5 tuổi.

Ánh mắt thiếu đi một phần lệ khí, nhiều thêm một phần ôn nhu, nho nhã.

Thoạt nhìn anh như là giáo viên đại học.

Phó Hàn Xuyên đối với Lâm Chi Hạ nâng nâng đuôi mắt: "Đi được rồi?"

Lâm Chi Hạ cùng Phó Hàn Xuyên sớm chiều bên nhau, nhưng cô cũng chưa từng thấy qua bộ dáng này của anh, có chút hoảng thần, cũng có chút… kinh diễm.

Ánh mắt cô lại lưu luyến trên người Phó Hàn Xuyên, sau đó mới chậm rãi xoay người vào phòng thay quần áo.

Vừa muốn đóng cửa, khung cửa lại bị Phó Hàn Xuyên chống tay ngăn cản.

Anh rũ mắt nhìn Lâm Chi Hạ còn đang mặc áo ngủ, đến gần cô rồi thấp giọng nói: "Còn nhớ rõ điều kiện của anh không? Ngày hôm nay em đều phải nghe theo anh."

"Dạ."

Lâm Chi Hạ cách một tầng kính trong suốt, cùng Phó Hàn Xuyên mặt đối mặt.

Rõ ràng cùng là một người nhưng lại như hai người khác nhau, hôm nay Phó Hàn Xuyên… phá lệ đáng chú ý.

Con ngươi Phó Hàn Xuyên nhiều thêm một tia ý cười, đem một vật nhỏ gì đó nhét vào trong lòng bàn tay của Lâm Chi Hạ, tiện đà nói: "Em đem nó mang vào, chúng ta liền ra cửa."

Lâm Chi Hạ cúi đầu nhìn lại trên bàn tay trắng nõn của mình, một vật hình cầu màu hồng phấn, còn có cái đuôi kéo ra thật dài.

Mặt phấn nộn đỏ hồng, cũng giấu không được bản chất dâm uế.

Này rõ ràng là một cái trứng rung.

- ----------------

Ngày mai là thứ sáu.

Lâm Chi Hạ: Thứ sáu muốn đi làm.

Phó Hàn Xuyên: Thứ sáu muốn túng dục.

Hôm nay, Phó tiên sinh và Phó phu nhân như cũ bằng mặt không bằng lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.