Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 19: Muốn




Một khắc này đây, trong đầu Phó Hàn Xuyên chỉ có một ý niệm chính là đem côn th*t cắm vào, hung hăng mà thao chết cô!

Nhưng trong phòng lại là một mảnh im lặng, không khí phảng phất đều đã đình chỉ lưu động.

Chỉ còn tiếng thở dốc thô nặng của Phó Hàn Xuyên.

Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, vừa rồi Lâm Chi Hạ còn chỉnh lại cà vạt, ngăn chặn yết hầu của anh khiến hô hấp cũng đều trở nên khó khăn.

Ở ngay lúc này Lâm Chi Hạ không dám lộn xộn.

Ngón tay Phó Hàn Xuyên vẫn còn bị tiểu huyệt kẹp lại, cô lui về sau không được, tiến lên phía trước lại như là động tác cầu hoan, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Tiếp đến, cô nhạy bén cảm giác được hơi thở nguy hiểm từ trên người Phó Hàn Xuyên truyền tới. Tựa như chỉ cần một động tác nhỏ đều sẽ làm cho dã thú bừng tỉnh.

Mà chờ đợi cô sẽ là điều gì, ai cũng rất rõ ràng.

Lâm Chi Hạ đêm qua thật vất vả mới tránh được một lần làm tình, càng không nghĩ ngay lúc này muốn làm cùng anh ngay trong căn phòng của cô.

Cho dù cô đã ướt, động tình chảy nước...

Có một số việc giấu ở trong lòng như cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Đạo lý này Phó Hàn Xuyên cũng hiểu.

Anh không tiếng động cùng Lâm Chi Hạ giằng co. Trong thân thể càng dâng lên dục vọng, máu toàn thân đều đã sôi trào, không ngừng chèn ép lên huyết mạch, mà anh lại chỉ có thể cắn chặt hàm răng cố nén xuống, trên trán đều thấm ra một tầng mô hôi.

"Đau."

Lâm Chi Hạ không nhịn được mà nức nở ra tiếng.

Môi cô vừa động, làn váy liền rơi xuống. Váy dài tản ra, rũ trên cổ tay Phó Hàn Xuyên, cũng che khuất tiểu huyệt ẩm ướt mà anh thèm nhỏ dãi.

Phó Hàn Xuyên giống như bừng tỉnh, ánh mắt chấn động, con ngươi tràn đầy dục vọng lúc này mới lưu luyến từ phía tiểu huyệt nhìn về đôi mắt của Lâm Chi Hạ.

"Anh làm em đau."

Lâm Chi Hạ hơi nhíu mi lặp lại một lần, cánh tay giật giật nhắc nhở anh.

Phó Hàn Xuyên lập tức nới lỏng lực đạo, quan tâm mà nhìn về phía cổ tay của Lâm Chi Hạ, chỉ thấy trên da thịt trắng nõn nhiều thêm một vòng dấu vết đỏ ửng, là lúc anh cố nén dục vọng, mất khống chế mà gây ra.

Trên mặt anh hiện lên một tia ảo não.

Kỳ thật Lâm Chi Hạ vẫn còn rất tốt, chỉ là làn da trắng thực dễ để lại dấu vết, lúc Phó Hàn Xuyên buông tay liền hết đau.

Nhưng đối với cô, phản ứng lúc này của Phó Hàn Xuyên chính là một cơ hội tốt.

Cô vội vàng nói: "Ông xã, không cần lại làm. Ba mẹ còn đang ở bên ngoài, chúng ta đã vào phòng lâu lắm rồi, hẳn là nên ra ngoài nhanh đi."

"Em cảm thấy anh như vậy còn có thể đi ra ngoài?"

Tầm mắt của Phó Hàn Xuyên đi xuống, nhìn về phía đũng quần căng phồng như muốn nhắc nhở Lâm Chi Hạ rằng dục vọng của anh còn chưa tiêu tan, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

"Kia... Em trước hết nên..."

Lâm Chi Hạ muốn chuồn trước, nhưng Phó Hàn Xuyên lại vòng tay ôm chặt cô, cùng với ánh mắt âm trầm như muốn nói cho cô biết lời này không thể nói ra.

Cô mấp máy môi, lại không dám nói nữa, chỉ có thể duy trì tư thế mặt đối mặt với anh, hai chân khóa lại, lén lút lôi kéo áo sơ mi, muốn đem bầu vú sắp lộ ra che khuất.

"Muốn đi cũng được." Phó Hàn Xuyên chậm rãi mở miệng.

Lâm Chi Hạ ngoan ngoãn mà nghe, ánh mắt chờ mong, im lặng chờ điều kiện của anh.

"Làm anh bắn ra."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Chi Hạ lập tức suy sụp, ý tứ kia còn không phải là muốn thao cô sao...

Phó Hàn Xuyên lại tiếp tục nói: "Anh đáp ứng không thao tiểu huyệt của em nhưng mặt khác em đều phải nghe theo anh."

Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.

Lâm Chi Hạ không ngừng gật đầu, khuôn mặt nhỏ vừa mới ảm đạm liền sáng lên. Nghe được không cần bị thao, cô rõ ràng là không tiếng động mà thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hưng phấn.

Phó Hàn Xuyên thấy được mỗi một biểu tình rất nhỏ của cô, trong lòng vừa bực vừa tức, rồi lại dở khóc dở cười. Không bị anh thao tiểu huyệt liền vui vẻ như vậy sao?

Hừ, chờ đấy!

Anh giống như một nam sinh nhỏ ấu trĩ, âm thầm tức giận.

Nhưng ngoài mặt vẫn trầm ổn lão luyện, đem làn váy vừa mới buông xuống vén lên.

"Dùng tay loát hoặc là dùng miệng, em tự chọn."

"Em giúp anh loát."

Lâm Chi Hạ nghe lời mà kéo lấy làn váy theo độ cao yêu cầu của Phó Hàn XUyên, cánh tay không dám đi xuống dù chỉ một chút.

Phó Hàn Xuyên nhìn cô ngoan ngoãn như vậy thì thần sắc liền hòa hoãn lại. Tầm mắt nhìn theo một đường từ bộ ngực cao ngất của cô đi xuống, như có một bàn tay vô hình vuốt ve, cuối cùng ngừng lại ở trên tiểu huyệt.

Anh bắt lấy, kéo xuống quần đã lót bị d*m thủy làm ướt...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.